Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 211: Tư tưởng đi trước thời đại của ông La

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:38
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiếp theo dự định gì ?”

 

Tô An lắc đầu: “Cháu bây giờ cũng đang m.ô.n.g lung lắm ạ.”

 

Ông La khẽ: “Tuổi còn trẻ mà m.ô.n.g lung?”

 

“Ta cho cháu , nhiều phụ nữ, hễ đến tuổi là tìm một đàn ông để gả . Bởi vì họ cũng gì. Họ cảm thấy kết hôn, sinh con, ở nhà lo việc nhà, chính là việc một phụ nữ nên . Ta là đàn ông, thấy đàn ông tìm một vợ về sinh con, hầu hạ , hầu hạ bố già trong nhà, đương nhiên là .”

 

mà, nếu ở góc độ phụ nữ, thấy căn bản cần vội vàng như thế. Giá trị của phụ nữ nhất định là cứ ở trong nhà, bận rộn với mớ việc vặt vãnh đó.”

 

“Ông cho cháu , ông bao giờ coi thường phụ nữ, họ đều vĩ đại. tài nào hiểu nổi, vì nhiều phụ nữ như , cả đời chỉ nghĩ tìm một đàn ông ưu tú để thể hiện giá trị của ! Sao các cô thể tự trở nên ưu tú?”

 

“Còn nữa, phụ nữ thể gả muộn, thể gả, nhưng tuyệt đối thể gả sai. Cháu là bất chấp tất cả, cháu còn một và một trai , họ đều nguyện ý nghĩ cho cháu. Nếu đổi bình thường, lo cái , sợ cái , chắc nhảy khỏi vũng bùn đó , khi cứ thế chìm đắm cả đời trong đó.”

 

“Cháu mới đến hai mươi tuổi, ngoài việc gả chồng , còn nhiều con đường. Nếu điều kiện cho phép, cháu nhất định học, cho trở nên ưu tú. Nếu điều kiện cho phép, cháu liền tìm cách nỗ lực kiếm tiền. Đừng quan tâm đến mấy cái lời như phụ nữ 'nghi gia nghi thất', dịu dàng lịch sự, 'giúp chồng dạy con' vớ vẩn. Người thích thì cứ để họ , cháu cứ coi như họ đang đ.á.n.h rắm. Theo thấy, nhân lúc còn trẻ mà lăn lộn. Lão già chính là cái tính phản nghịch, con buôn như đấy.”

 

Tô An đăm chiêu gật đầu.

 

Ông La tiếp: “Lần thằng nhóc Tả sai, đổi vận mệnh sách, mà là trí tuệ. một điều . Người cao so với ở tầng lớp , cái họ thiếu là bằng cấp, mà là vị thế và tầm . Mà cái thứ bằng cấp , nó là bước đệm để đến một vị thế nào đó!”

 

“Có một vài tầm , bắt buộc lên một vị thế nhất định, mới thể xa trông rộng !”

 

“Nếu cháu ưu tú đến mức thể nhảy khỏi thế tục, coi rẻ quy tắc, thì cái bằng cấp vẫn nên một cái thì hơn. Bởi vì ai thể đảm bảo lúc đang đắc ý nhất, thể sẽ đ.â.m đầu đá!”

 

“Là vàng thì sẽ phát sáng, câu sai. ánh sáng vàng phát cũng mạnh yếu. Có những cục vàng chôn vùi, cả đời cũng phát hiện. Nếu thành tựu, thì ngừng lăn lộn, nắm bắt cơ hội để trở nên ưu tú. Chỉ ưu tú, mới thể cao, xa...”

 

Tô An từ từ ngẫm nghĩ những lời ông La , trong lòng khỏi cảm thấy bội phục kiến thức và lịch duyệt thời đại của ông.

 

Ông Thái bên cạnh càng ông La như thần tượng. Ông hình như hiểu thích chơi với ông La.

 

Tô An suy nghĩ một lát, đem nỗi băn khoăn hiện tại của cho ông La.

 

“Các trường đại học đều sắp khai giảng . Trước đây cháu cũng tự học ở nhà. Cháu tiếp tục học, nhưng vẫn tìm trường. Bây giờ cháu hiểu rõ lắm, cũng cách nào.”

 

“Mặc dù việc sách cháu từ bỏ, nhưng cháu trường học bó buộc. Cháu còn tự chút buôn bán. Mấy năm nay các ngành nghề nổi lên, cũng là cơ hội, chỉ cần gan lớn là thể kiếm tiền. Cháu hiện tại là tiếc bên , tiếc bên .”

 

Ông La tỏ vẻ thấu hiểu, gật đầu: “Cháu tuổi còn nhỏ, cần vội, cứ từ từ suy nghĩ!”

 

Ông Thái bên cạnh đột nhiên xen : “Ông La, ông đây cái ông đại tử, là bên thể d.ụ.c thể thao gì đó ? Lần đến thăm ông, nhớ lúc giới thiệu, hình như còn là huấn luyện viên gì đó.”

 

Ông La ngẩn : “Hình như thế thật. mà chỗ bọn họ học văn hóa thì ít, phần lớn là bơi lội, b.ắ.n súng, đ.á.n.h bóng bàn, cầu cầu , điền kinh chạy bộ gì đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-211-tu-tuong-di-truoc-thoi-dai-cua-ong-la.html.]

 

Những năm 80, trong nước bắt đầu thí điểm thành lập các trường thể d.ụ.c thể thao chuyên nghiệp ở nhiều nơi để bồi dưỡng vận động viên ưu tú cho quốc gia. tình hình cụ thể thế nào, bình thường gần như rõ.

 

Ông Thái : “Vậy ông cứ hỏi thằng tử của ông xem, hỏi xem trường bọn họ thể tham gia thi đại học . Nếu thể, ông bảo Tiểu Tô đăng ký một suất học dự thính ở đó, treo cái tên thôi, nó tự học ở bên ngoài. Chờ lúc thi thì đến thi là . Nó ngoài lăn lộn cái gì, vẫn thể lăn lộn!”

 

“Tuy ông thích thằng nhóc đó, nhưng thấy nó vẫn kính trọng ông. Đều là một nhà, chỉ là một câu của ông thôi mà!”

 

Ông La thấy Tô An mặt đầy mong đợi , khỏi xoa xoa cằm: “Chuyện ... thật sự rõ lắm. Để lúc nào rảnh hỏi nó xem !”

 

Tô An chắp tay ngực, vẻ mặt cảm kích: “Mặc kệ , cháu đều cảm ơn ông. Cảm tạ, cảm tạ ông La, cũng cảm tạ ông Thái ạ!!”

 

Ông La thản nhiên : “Khách sáo với gì. Hai ông cháu duyên phận. Giới trẻ bây giờ đứa nào thích chơi với mấy lão già . Lúc ở công viên thể d.ụ.c gặp cháu, thích cái tinh thần bất khuất cháu , hợp gu của . Ta thích tuân theo quy tắc, cháu cũng . Mấy đứa trẻ khác chuyện với , mấy lời kinh thiên động địa của , chúng nó đều tưởng điên. Hiếm cháu là lọt tai!”

 

“Cháu mà thật sự cảm ơn , thì mời lão già ăn thêm mấy bữa lẩu dê là !!”

 

Ông Thái vội vàng phụ họa: “Còn nữa!”

 

Tô An sảng khoái: “Ha ha ha, ạ, nhất định, nhất định!”

 

Có lẽ tuổi tâm lý của chính cũng nhỏ, nên Tô An thật sự quý hai vị ông lão !

 

Tô Bình thảo luận thì hiểu lơ mơ, cũng dám xen , chỉ thể thành thật bên cạnh ăn.

 

Ăn xong một bữa, Tô Bình lúc mới với Tô An: “An An, sủi cảo thịt dê ngon quá. Hay mang về cho với Nhậm Tam một ít ?”

 

Nói còn móc tiền tiêu vặt trong túi đưa cho Tô An, ý là tiền trả.

 

Tô An nhét mấy đồng tiền đó về túi , vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Sủi cảo thịt dê còn ? Cho hai phần mang về!”

 

Ông La thấy vội vàng giơ tay: “Cho một phần nữa, cần luộc, mang về nhà tối tự nấu ăn!”

 

Ông Thái há miệng, nhưng dám gọi theo. Ông với Tô An , ăn chực một bữa .

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tô An dậy tính tiền, đóng gói bốn phần sủi cảo thịt dê. Nhà hai phần, cho ông La và ông Thái mỗi một phần.

 

Ông Thái hì hì ngớt: “Ta cũng ? Thế ngại quá!”

 

Ông La thấy ông gian, liền đá m.ô.n.g một cái: “Đấy là Tô Bình nó hiếu kính ông đấy, bảo thằng Trình Khang dạy dỗ nó cho !”

 

“Ăn sủi cảo của thì việc cho hồn!”

 

 

Loading...