Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 210: Việc đã thành, khao quán thịt dê

Cập nhật lúc: 2025-11-05 00:52:37
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tay nghề d.a.o thớt của Tô Bình đủ để bếp, cần dạy từ đầu, tâm trạng Trình Khang lên nhiều.

 

cũng là ông La giới thiệu, ba con của ông đều trong nhà nước, còn việc nhờ cậy.

 

Tô Bình vẫn hồn.

 

Mãi đến khi Trình Khang hỏi: “Ngày mai qua luôn ?”

 

Tô Bình lúc mới phản ứng : “Sư phụ, ... nhận ạ?”

 

“Cũng tàm tạm. Trước mắt cứ rửa rau, thái rau !”

 

. Cậu ở đây, vẫn trả lương. Lương phụ bếp cao, một tháng 22 đồng, bao ăn hai bữa, bao ở. Lương sẽ tăng tùy theo biểu hiện của . việc trong bếp sướng , mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, lúc bận rộn là từ sáng tinh mơ đến nửa đêm. Nặng thì khuân vác đồ, nhẹ thì dọn dẹp tạp vụ, đều hết. Nếu chịu khổ, thì nên đổi nghề sớm, đừng lãng phí thời gian của .”

 

“Ngoài , lúc nấu ăn chú ý quan sát. Có vấn đề gì, chờ lúc rảnh cũng thể hỏi. Chờ đến khi cầm muôi (chảo), ít nhất cho đủ ba năm mới ! Đương nhiên, cũng bắt công, đều lương cả. Nếu mấy điều thành vấn đề, thì sáng mai cứ đến đây!”

 

Tô Bình căn bản cần suy nghĩ, gật đầu lia lịa: “ đồng ý, sư phụ, đồng ý! sợ khổ, sợ mệt! Sáng mai sẽ đến. À ... Nếu sư phụ việc cho ngay, thể ngay bây!"

 

Trình Khang thấy Tô Bình tướng mạo thật thà, đôi mắt đen trắng phân minh, trong veo, giống loại cố ý tỏ khách sáo, trong lòng khỏi thêm hai phần thiện cảm.

 

“Hôm nay treo biển hiệu lên, dọn dẹp bàn ghế, vệ sinh xong xuôi là còn gì nữa. Giờ cũng gần xong . Ngày mai trong bếp chuẩn ít nguyên liệu, bát đĩa các thứ đều rửa sạch . Cậu đến sớm một chút, sẽ tương đối bận...”

 

Tô An thấy trai mặt mày hớn hở từ trong bếp , liền chuyện chắc là , trong lòng khỏi thở phào nhẹ nhõm!

 

Ông La nháy mắt với Tô An: “Lão già thành vấn đề là thành vấn đề mà. Thật sự tìm , tìm như trai cháu, đó là phúc của thằng Trình Khang. Đầu óc đơn thuần, sức khỏe, thái rau, bưng bê, việc nhẹ việc nặng gì cũng . Hai trăm cân vác lên vai là . Lỡ gặp khách gây sự, cái hình gấu núi đó chỉ cần bên cạnh, là y như rằng một bảo kê...”

 

Ông Thái và Trình Khang , thấy những lời , bất giác đưa mắt đ.á.n.h giá Tô Bình, trong mắt đều lộ vẻ hài lòng.

 

Tô An cũng , bước lên chào Trình Khang: “Anh Trình, trai em từ nhỏ hứng thú với việc bếp núc, ước mơ cả đời là như , đại sư phó. Anh lúc nhỏ sốt cao, đầu óc chậm, nhưng kiên trì, chịu khó chịu khổ, việc bao giờ trốn việc lười biếng. một điều, ngày thường dạy dỗ phân phó việc, nhất định thẳng . Nếu vòng vo một chút, khi nhất thời phản ứng kịp, sợ lỡ việc của .”

 

Tô An sợ Trình Khang đến lúc thấy trai " việc mà ", nghĩ lười biếng, giở trò, trong lòng vui, nên mới thẳng như .

 

Trình Khang hiểu ý, liếc Tô Bình. Khó trách đôi mắt trong veo như trẻ con.

 

Thấy Tô Bình thật thà với , trong lòng khỏi thêm vài phần thương cảm: “Không , . Em hiểu . Chúng ăn buôn bán, quan trọng nhất là khâu bếp núc, đầu óc nhiều mưu mẹo quá ngược .”

 

Từ cửa hàng của Trình Khang , là 11 giờ rưỡi trưa. Tô An khách khí mời ông La và ông Thái: “Ông La, ông Thái, sắp đến giờ cơm . Quán thịt dê ở sân vận động đằng cháu thấy mở cửa . Chúng ăn một nồi thịt dê cho ấm . Trời lạnh thế , vất vả hai ông cùng một chuyến!”

 

Ông Thái vội vàng xua tay khách sáo: “Thôi thôi, vất vả gì , dù cũng việc gì...”

 

Ông La: “Đi chứ! Lần ăn với hai đứa xong nào, thèm lắm . Thời tiết ăn thịt dê là hợp nhất!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-210-viec-da-thanh-khao-quan-thit-de.html.]

Ông Thái...

 

“Ách... Vậy... Thôi cũng . Nếu ông La ăn, thì cùng !”

 

Quán thịt dê đối diện sân vận động, Tô An và ông La đây từng đến ăn hai . Tô Bình lúc từ mỏ than về cũng Tô An dắt ăn một , nên cũng coi như quen cửa quen nẻo.

 

Ông La giúp một việc lớn như , mà ông Thái là bố vợ của Trình Khang, Tô An tâm lấy lòng, nên cũng tiếc tiền.

 

Bốn xuống, Tô An hỏi ý kiến gọi một đĩa sủi cảo thịt dê, một nồi lẩu thịt dê, và một đĩa đầu dê xé.

 

Phần nào phần nấy đều đầy đặn, đồ ăn lên cũng nhanh.

 

Ông Thái vẫn còn câu nệ, nhưng ông La thì hai chữ "khách khí" như thế nào. Ông cầm miếng thịt đầu dê xé nóng hổi chấm tương ăn ngay, thả lỏng.

 

“Ừm ~ Thơm!!”

 

“Ông chủ quán phúc hậu gì cả, mới hai mươi Tết đóng cửa, đầu năm mở hàng cũng muộn. thích nhất là uống canh dê ở đây, cũng họ bí quyết gì, tự mua thịt dê về hầm thể nào thơm như .”

 

Ông La tự múc canh cho , thổi phù phù hai cái, cũng sợ nóng, vội vàng húp lấy húp để.

 

Nửa bát canh thịt dê bụng, cả liền ấm lên, vẻ mặt thỏa mãn thấy rõ.

 

Dưới sự kéo theo của ông La, đều thả lỏng.

 

Ông La gắp cho ông Thái một miếng sườn dê, đùa: “Lão Thái, khách sáo gì? Ăn nhanh . Sau còn theo ông đến chỗ thằng Trình Khang ăn chực đấy. Ngày thường ông việc gì thì cứ qua đó lượn lờ, thằng bé Tô Bình thật thà, đừng để bắt nạt!”

 

Ông Thái nhếch miệng : “Làm chuyện đó . nhé, ông chơi rủ cùng, chỉ rủ mỗi lão Vương!”

 

Ông La lắc đầu: “Rủ, rủ. Từng tuổi mà cứ như con nít.”

 

Có ông La mồi, hai em Tô An và ông Thái cũng nhanh chóng thiết. Ông Thái năm nay 63, về hưu, giờ ngày nào cũng bám đuôi ông La bộ ở công viên thể dục.

 

Mà ông La thì hóm hỉnh, qua Nam, xông qua Bắc, kiến thức sâu rộng, cái gì cũng một chút, thái cực quyền, múa kiếm đều chơi . Giữa một đám ông già bà cả rảnh rỗi sinh nông nổi, ông chính là hạc giữa bầy gà, chào đón.

 

Ăn no ba phần, tốc độ của rõ ràng chậm .

 

Ông La hỏi Tô An: “Chuyện của cháu chuẩn xong ?”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tô An ông La hỏi chuyện gì: “Xong ạ, !”

 

“Hây, cũng coi như may mắn. Tiếp theo dự định gì ?”

 

 

Loading...