Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 202: Mỗi người một mưu kế
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:39
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Kim An từ chối: “Không , , còn ở nhà. Hôm nay về ăn cơm mà cũng báo , khi giờ ở nhà vẫn đang chờ .”
“À? Vậy , thế thì mau về , đừng để bác gái sốt ruột.”
Kỷ Thanh Thanh giúp lấy mũ, hiệu cho Tô Kiều: “Kiều Kiều, con tiễn Kim An .”
Tô Kiều vội vàng theo Lục Kim An ngoài. Cô cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Lục Kim An lúc vui, nên cẩn thận nắm lấy tay : “Anh Kim An, tuy , nhưng em cảm thấy vui. Có ... tối nay bố em...”
Lục Kim An dừng bước, mỉm Tô Kiều: “Em nghĩ linh tinh gì thế?”
Hốc mắt Tô Kiều đỏ lên, tủi : “Là do em, là tại em. Bố em cũng chỉ vì quan tâm em, cho nên... Họ lớn tuổi , nếu chỗ nào chu , đừng để ý nhé.”
Lục Kim An thở dài, đưa tay xoa đầu Tô Kiều: “Không .”
“Anh luôn cảm thấy hôn nhân là chuyện thiêng liêng, cần 'lưỡng tình tương duyệt', chứ bừa là . Chúng tiếp xúc lâu, nhiều mặt còn hiểu rõ về . Hơn nữa em còn nhỏ, bây giờ em thấy , em gặp hơn thì . Huống hồ, thật sự ý định về việc , cũng từng nhắc với bố . Anh chuẩn gì cả, nếu cứ thế đồng ý bừa với hai bác, thì chẳng là lừa gạt ? Anh lừa em!”
“Em cũng đừng nghĩ nhiều. Những lời bàn ăn lúc nãy của đều là thật. Em quan trọng với , sẽ để bất kỳ ai bắt nạt em! Bất kể là chị kế của em con đàn bà thối tha hại em đồn công an, đều tha cho họ, nhất định sẽ báo thù cho em!”
Tô Kiều một tràng , lập tức nín mỉm .
“Thôi , bên ngoài lạnh lắm, em về , coi chừng cảm lạnh.”
Tô Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, Kim An cẩn thận ạ.”
Nhìn Lục Kim An xa, nụ mặt Tô Kiều lập tức tắt ngấm.
Những lời Lục Kim An tuy , nhưng cũng thể hiện mấy ý.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thứ nhất, vẫn trả lời thẳng thắn về mối quan hệ với cô. Thứ hai, rõ ràng là ý định kết hôn. Thứ ba, cả nhà cô đều sự tồn tại của , nhưng còn hề nhắc gì về cô với gia đình .
Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân thấy Tô Kiều , vội vàng hỏi: “Về ? Sao ở với Kim An thêm chút nữa?”
Tô Kiều tháo khăn quàng cổ bâng quơ: “Anh sợ em lạnh nên bảo em về!”
Kỷ Thanh Thanh chọc ngón tay trán Tô Kiều: “Con ngốc , chính cái cảnh lưu luyến trong gió lạnh mới càng thể hiện tình cảm của con với nó chứ?”
“Mẹ cho mà , con để tâm . Mẹ mất công bám riết lâu như thế, mà giờ còn thừa nhận quan hệ với con. Hai đứa với gần gũi như , thường xuyên ngoài chung, mà đến cái danh phận cũng .”
“Thằng bé Kim An ưu tú như thế, lơ là một cái là yêu tinh bên ngoài câu mất ngay. Lỡ nó chạy mất, xem con lúc đấy cao tới, thấp thông thì thế nào? Đến lúc đó tìm một con rùa vàng như thế nữa!”
Tô Kiều vốn đang lo lắng bồn chồn, Kỷ Thanh Thanh đổ thêm dầu lửa, lập tức sốt ruột hẳn lên.
Tô Kiến Quân châm một điếu thuốc, xen : “Mẹ con đúng đấy. Mai là Tết Nguyên Tiêu, phố lễ hội hoa đăng, con hẹn Tiểu Lục ngoài dạo. Tiện thể hỏi xem thằng bé cách nào lo vụ công việc của bố .”
“Cả nhà thể cứ để nuôi mãi . Bố vẫn tìm việc gì đó , nếu , kể cả con với nó thành đôi, nhà cũng coi thường con!”, Tô Kiến Quân cụp mắt xuống, che ánh đầy tính toán.
Tô Kiều tuy gọi ông một tiếng “bố”, nhưng rốt cuộc con đẻ. Hơn nữa, sức khỏe ông giờ , thiếu "giao lưu" sâu sắc với Kỷ Thanh Thanh nên tình cảm hai vợ chồng bằng . Thay vì trông chờ đứa con kế , thà đem lợi ích thực tế về tay còn hơn.
Tuy ông vẫn là trụ cột gia đình, nhưng nguồn thu kinh tế, chuyện cũng còn cứng rắn như . Chờ ông , gánh vác gia đình...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-202-moi-nguoi-mot-muu-ke.html.]
Kỷ Thanh Thanh vô cùng tán đồng lời Tô Kiến Quân: “Kiều Kiều, bố con đúng đấy. Mai con chơi với Kim An, tiện thể hỏi xem nó cách nào . Nếu việc phù hợp, cũng thể . Nhà là gia đình giàu , con gả thật, cũng chút của hồi môn chứ? Nếu sẽ coi thường. Chờ bố việc , nhà ngoài, gì cũng là gia đình công nhân viên chức. Bố sẽ ăn tiêu tiết kiệm, cố gắng để dành cho con chút của hồi môn, lúc đấy gặp bố chồng, con cũng thể tự tin hơn!!!”
Tô Kiều thấy lý: “Vâng, mai con sẽ tìm cơ hội hỏi .”
Trong phòng bệnh bệnh viện.
Tả Tổ Nghênh sấp giường, trợn mắt cái giường bệnh bên cạnh.
“Bố, bố đỡ hơn ?”
“Bố còn đau ?”
“Bố uống nước ?”
“Bố vệ sinh ?”
“Bố giận ?”
“Con lo quá hóa loạn thôi, bố hiểu cho con. Vì cứu bố, con cũng nhập viện đây . Nói câu khó , bố con trai con gái, vợ , lỡ bố qua khỏi mà c.h.ế.t luôn, thì bố cũng lời chán. Con thì khác, con còn trẻ, con còn truyền tông tiếp đại cho nhà họ Tả, con thể mệnh hệ gì !”
“Bố xem, lỡ con , thì chẳng bố đoạn tử tuyệt tôn ? Nghe con , mấy cái vật ngoài , đừng nghĩ đến nữa ~”
“Cùng lắm thì chờ bố khỏe , bố nhảy sông Cát Vàng nữa, con nhất định sẽ thật xa...”
Tả Thượng Đảng giường bên cạnh lải nhải như tụng kinh, đầu óc như nổ tung, bực bội trở , kéo chăn trùm kín đầu.
Tả Tổ Nghênh thấy Tả Thượng Đảng tôn trọng , lập tức tốc chăn xuống giường. Hắn còn xong, phòng bệnh chỉ hai bố con, chán như , tìm cái lão già khốn nạn thì tìm ai?
Tả Tổ Nghênh bò lên giường bệnh của Tả Thượng Đảng, ghé miệng sát tai ông , xuyên qua lớp chăn: “Ông già, là con gọi điện về cho bà nội với nhé?”
Tả Thượng Đảng giật phắt chăn , đột ngột dậy: “Mày câm miệng ? Có thể đổi phòng bệnh khác ?”
Tả Tổ Nghênh tỏ vẻ vô tội: “Con chẳng tiện chăm sóc bố ? Bố xem, nếu hai hôm nay con tận tình chăm sóc, bố thể khỏe như rồng như hổ thế ? Tuy bố là trưởng bối, nhưng cũng thể vong ân phụ nghĩa!”
Tả Thượng Đảng nghiến cơ hàm, cố nén sự suy sụp: “Mày chăm sóc tao? Mày chăm sóc tao? Nếu mày chăm sóc, tao sớm xuất viện !”
“Tao sốt sốt , bác sĩ kê t.h.u.ố.c hạ sốt, loại đấy là để nhét hậu môn, mày đút cho tao ăn!”
“Còn cả mắt tao sung huyết, rõ, bác sĩ kê t.h.u.ố.c nhỏ mắt. Mày cũng đòi nhỏ giúp tao, kết quả thì ? Nếu tao cảnh giác, mày lấy keo nước nhỏ mắt tao !!!”
“Còn nữa...”
“Được , !”
Tả Tổ Nghênh ngắt lời ông : “Con chăm bệnh, nhưng con cũng là lo quá hóa loạn thôi!!!”
“Mày tránh xa tao , tao cần mày quan tâm!”