Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 199: Kế rút củi đáy nồi và 'cách sơn đả ngưu'

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:36
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về nhà họ Tô, Nhậm Tam biến thành một chú ong thợ chăm chỉ. Sáng sớm tinh mơ, lén lút dậy nhóm lửa nấu bữa sáng.

 

Trong lòng hiểu rõ, ngoài, thì chứng minh giá trị của . Trên đời bữa trưa nào là miễn phí!

 

Nếu nhà họ Tô cưu mang, lẽ c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét ngoài đường .

 

Huống hồ, nhà họ Tô đều bụng, hề hà khắc với , họ ăn gì ăn nấy. Cuộc sống hiện tại so với , đúng là thiên đường.

 

Tô Bình ngủ mơ màng cảm nhận Nhậm Tam dậy, còn tưởng em ngoài vệ sinh. Nghe tiếng động bên ngoài, tò mò dậy xem, thì thấy Nhậm Tam đang co ro hà tay, nhóm bếp lửa.

 

“Tiểu Tam? Em ngủ ?”

 

Nhậm Tam ngẩng đầu với Tô Bình: “Em ngủ no , ngủ nữa, nên dậy nấu bữa sáng, chờ thím với chị Tô An dậy là thể ăn.”

 

“Trời lạnh lắm, trong chăn ấm sướng hơn. Giờ còn sớm mà, ngủ thêm lúc nữa , lát trời sáng em gọi!”

 

Tô Bình suy nghĩ một lát, tới xổm bên cạnh bé: “Tiểu Tam, trong chăn ấm thế em ngủ? Có em sợ bọn đuổi em ?”

 

Ngón tay đang nhóm lửa của Nhậm Tam khựng : “Không , em ngủ thật mà, em quen . Hồi ở nhà, giờ em dậy băm bèo lợn . Chờ lúc mợ hai em dậy, em nấu xong cám lợn, nấu xong bữa sáng, còn đun nước nóng nữa, nếu là ăn đòn ngay!”

 

“Anh đừng mấy lời đó nữa, lỡ thím với chị An An thấy thì !”

 

“Nhà cưu mang em, em ơn. Làm mấy việc lặt vặt , em tự nguyện mà, nếu em ăn , trong lòng cũng áy náy.”

 

Tô Bình vỗ mạnh lên vai Nhậm Tam: “Ai em ăn ? Bọn đều quý em, quý em, An An quý em, cũng quý em. Em coi ruột, coi ruột ?”

 

“Tiểu Tam, em , An An bảo , chờ qua rằm Nguyên Tiêu, chị sẽ đưa bái sư học nghề, là đầu bếp lớn của tiệm cơm quốc doanh đấy. Nếu học giỏi tay nghề, ai cũng nể trọng . Nếu về 93, chắc chắn khối tìm nấu cỗ. Đến lúc đó còn tiền, thịt mang về nhà. Em đừng sợ, sắp kiếm tiền , nuôi em!”

 

Nhậm Tam ngơ ngác Tô Bình: “Anh, với em thế?”

 

Tô Bình xoa cái đầu trọc của Nhậm Tam, hì hì: “Vì em là em trai !”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

“Bây giờ em còn nhỏ, che chở em, chờ em lớn lên, em với !”

 

“Ai cũng bảo đầu óc lanh lẹ, là thằng ngốc, nên trò trống gì. An An với đều em thông minh, chờ em lớn lên, em chắc chắn sẽ tiền đồ, đến lúc đó em cũng với !”

 

Nhậm Tam gật đầu: “Vâng, ai bắt nạt , em sẽ là đầu tiên tha cho họ!”

 

Tô Bình vỗ đầu bé: “Em đội mũ , chỗ để !”

 

Lúc Tô An dậy thì trời sáng, cô giọng oang oang của Vương Tiểu Thúy đ.á.n.h thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-199-ke-rut-cui-day-noi-va-cach-son-da-nguu.html.]

 

Ăn sáng xong, cô liền rủ Vương Tiểu Thúy dạo cửa hàng bách hóa. Lát nữa cô gửi thư cho , nên xem thứ gì ở nông thôn cần dùng , mua gửi cho hai .

 

Vừa mới lấy hai nghìn đồng từ tay Triệu Đại Hưng, Vương Tiểu Thúy cũng 800 đồng Lục Kim An bồi thường, tiền vẫn còn nóng hổi. Hai con tiêu tiền cũng hào phóng, lúc từ cửa hàng bách hóa , tay xách hai túi lớn.

 

Tô An mua cho mỗi một cái đồng hồ báo thức để bàn loại nhỏ. Họ đều đồng hồ đeo tay, thậm chí đồng hồ treo tường cũng , thường xem trời hoặc gà gáy để đoán giờ. Cái đồng hồ báo thức nhỏ xem giờ, hẹn giờ , như bọn trẻ học việc gì cũng trễ.

 

Cô còn mua mấy cái thắt lưng vải bạt, loại khóa gài bằng sắt đang thịnh hành từ thời đến tận những năm 2000, chắc bền, chỉ điều lúc vệ sinh mà vội thì càng cuống càng khó mở.

 

Lần về quê, Tô An để ý thấy các gần như thắt lưng, dùng dây thừng, hoặc dây vải.

 

Cô mua cho Kiến Vinh và Tú Vân (con của ) mỗi đứa một cái bảng vẽ bằng nhựa. Bảng nhỏ cỡ cái điện thoại 5.5 inch , cắm một cái bút nhựa nhỏ, một đầu bút kính lúp nhỏ bằng móng tay, đầu thể chữ. Cái bảng con con thể , chỉ cần nhấn nút bên cạnh là chữ biến mất. Giá cũng rẻ, 5 hào một cái. Ở nông thôn ai bán, mua muối mua dầu còn tiếc, chẳng ai mua thứ cho con chơi, nhưng Tô An thấy nó hữu dụng cho việc học!

 

Cô mua cho mỗi nhà một cái phích nước. Ở nông thôn bây giờ dùng chai truyền dịch, nút bằng nút nhựa.

 

Cậu cả gần như mấy khi xa, cắt tóc cũng tự lấy kéo cắt đại. Dưới sự đề cử của Tô An, Vương Tiểu Thúy chịu chi mua một cái tông đơ cắt tóc bằng tay, loại cắt kéo, dễ giật tóc. thứ , chắc chắn khối trong thôn sẽ sang cọ nhờ cắt tóc.

 

Đợi cả dùng quen tay, thu chút phí cũng . Mà kể cả thu, mượn dùng ít nhất cũng mang ơn , tình cảnh của cả và mợ cả ở 93 hẳn sẽ hơn.

 

Lần , cái cặp lồng duy nhất trong nhà út dùng để đựng thịt vịt mang lên thành phố A cho họ. Tô An mua cho hai cái cặp lồng nhôm mới.

 

mua cho hai nhà mỗi nhà một bộ d.a.o cạo râu đơn giản, đựng trong hộp thiếc nhỏ cỡ bao diêm, tinh xảo, ở thời điểm là thuộc hàng cao cấp hiếm . Lại thêm một hộp sữa mạch nha, linh tinh lặt vặt hai túi lớn.

 

Về đến nhà, Tô An chui phòng. Cô thêm một lá thư nữa, dặn dò mấy thứ phân chia thế nào, cho ai, cách dùng cũng tỉ mỉ.

 

Viết xong thư gửi về 93, Tô An lôi một tờ giấy khác , bắt đầu thư tố cáo gửi lên xưởng gang thép.

 

Tố cáo Triệu Đại Hưng tham ô công quỹ, nhận hối lộ của công nhân tạm thời, buôn bán vị trí việc, ăn hoa hồng... Bất kể là thật giả, cô cứ liệt kê một đống tội danh.

 

, cứ để trong xưởng tự mà điều tra. Dù cô cũng thấy Triệu Đại Hưng trong sạch, ít nhất cái tội nhận phong bì là chắc chắn !

 

Sau khi dùng chiêu "rút củi đáy nồi" với Triệu Đại Hưng, Tô An tiện thể dùng một chiêu "cách sơn đả ngưu" (đánh trâu cách núi - đòn đ.á.n.h gián tiếp) với Tô Kiều và Kỷ Thanh Thanh!

 

thư cho em nhà họ Quản (con vợ của chồng Kỷ Thanh Thanh), cũng chính là trai cùng cha khác của Tô Kiều. Cô cho họ , Tô Kiều bám một ông sếp lớn, hiện đang đưa bố dượng (Tô Kiến Quân) hưởng phúc.

 

Nhà họ Quản cực khổ nuôi lớn đứa con gái, kết quả giờ nó tiền đồ, nhà họ Quản chẳng hưởng chút lợi lộc nào, trong khi bố dượng và đám em cùng khác cha Tô Kiều cho ăn sung mặc sướng.

 

Bức thư dài thườn thượt là lời lẽ châm ngòi ly gián, khoa trương kể lể vị thiếu gia giàu tay hào phóng thế nào, mua cho Tô Kiều bao nhiêu đồ quý giá, vì Tô Kiều mà bồi thường hơn tám trăm đồng chớp mắt, mua quà cho nhà họ Tô, yêu Tô Kiều đến điên cuồng!

 

Đảm bảo em nhà họ Quản thấy thư , tuyệt đối sẽ bám riết lấy!

 

 

Loading...