Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 197: Ba không xót thân, nhưng con xót!
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:34
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới sự thúc giục của Tả Thượng Đảng, Tả Tổ Nghênh lề mề dựng xe. Lúc , mới dẫn ông về phía chân cầu.
Tả Thượng Đảng gắng gượng, lê bước theo con trai, cổ rụt cả để chống chọi với cái lạnh.
“Kia kìa! Không ở đó ~” Tả Tổ Nghênh chỉ cái quần bông đang mắc cành cây ngay dòng nước xiết, cho Tả Thượng Đảng xem.
Tả Thượng Đảng trợn trừng mắt, vội vàng xông lên, đẩy Tả Tổ Nghênh . Đó là bảo bối của ông ! Tất cả đều là bảo bối của ông !
“Mày đực đấy gì? Mau tìm cái gì, vớt nó lên đây!!”
Nói , Tả Thượng Đảng cúi đầu, tìm kiếm xung quanh. Vừa liếc, ông thấy cái đĩa sứ Tả Tổ Nghênh vứt ở bên cạnh lúc .
“Cái... khụ... khụ... cái đĩa Thanh Hoa long văn cực phẩm của tao! Hàng quan diêu (ngự dụng) loại một! Tao... tao ngắm còn nỡ cho khác xem! Vậy mà mày... thằng phá gia chi tử! Mày dám ném nó... ném nó như ...”
Tả Thượng Đảng như nâng niu báu vật, nhặt cái đĩa dính đầy bùn cát lên, dùng tay áo lau chùi vết bẩn đó.
Sắc mặt ông vô cùng khó coi. Cái thứ mà cũng vứt bừa bãi bên bờ sông, thể thấy, cái quần bông hề buộc . Cứ như , treo lơ lửng ở chỗ dòng nước xiết. Đồ đạc bên trong...
Dưới tiếng la hét của Tả Thượng Đảng, Tả Tổ Nghênh tìm một cây gậy trúc ở bên cạnh.
Tả Thượng Đảng cởi áo khoác , trải xuống đất, cẩn thận đặt cái đĩa lên . Lúc , ông mới xắn tay áo, nhận lấy cây gậy trúc từ tay Tả Tổ Nghênh, bắt đầu khều cái quần ở sông.
Tả Tổ Nghênh cái m.ô.n.g đang chổng lên trời của ông , chỉ đạp cho một phát.
“Ba cẩn thận một chút! Đồ bên trong đó... quan trọng thật ? Hay là thôi bỏ ? Cùng lắm, con về đào đồ của ông ngoại lên, con cho ba một ít. Chẳng chỉ là mấy món ngọc bội, đồ cổ thôi ? Cũng thứ gì . Mất thì thôi! Thật là! Ba quản lý bao nhiêu công nhân, một tháng kiếm cũng ít. Ba mà thích mấy cái đồ cũ nát đó, thì gầm cầu vượt mà mua. Chỗ đó, mười đồng thể mua cả một bao tải về. Có đáng để ba vật vã vớ vẩn thế ...”
Tả Thượng Đảng vốn khỏe, Tả Tổ Nghênh lải nhải, đầu óc như nổ tung.
Ông dùng cây gậy trúc, đập mạnh xuống giữa sông, đầu : “Mày câm mồm!!!”
Tả Tổ Nghênh Tả Thượng Đảng đang lườm , bụng chỉ mặt sông: “Quần bông... sắp trôi ...”
Tả Thượng Đảng vội vàng đầu . Lúc , ông mới phát hiện, cú đập của , đẩy cành cây đang giữ cái quần bông, chìm xuống nước. Cái quần bây giờ chỉ còn mắc một chút, đang đung đưa giữa dòng, mắt thấy sắp trôi mất.
Sau đó... nó thật sự mắc nữa, nước sông cuốn .
“A a a a~ Bảo bối của !!!”
Tả Thượng Đảng đầu óc trống rỗng, chút suy nghĩ, lao về phía . Cả ông nhảy xuống sông, vươn tay, tóm lấy một góc quần bông, nhưng cả cũng dòng nước xiết cuốn phăng .
Tả Tổ Nghênh thấy thế, cũng trợn tròn mắt. Lão già khốn nạn sống nữa ?
Hắn vội vàng cúi xuống nhặt cây gậy trúc, vớt : “Bám lấy! Bám lấy cành cây ! Đừng cử động! Lão già c.h.ế.t tiệt! Ông c.h.ế.t cũng đừng c.h.ế.t mặt ! Ông c.h.ế.t ở xa xa ! Ông c.h.ế.t mặt , ăn thế nào?”
“Nắm chặt ! Tới đây! Tới đây! Bám lấy cây gậy của , leo lên!” Nói , Tả Tổ Nghênh giơ cây gậy trúc, quật một phát đầu Tả Thượng Đảng.
Tả Thượng Đảng vốn kinh hãi sợ hãi, một gậy , ông lập tức đập choáng váng, đầu thụp xuống nước, sặc mấy ngụm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-197-ba-khong-xot-than-nhung-con-xot.html.]
“Ai da! Con quăng chuẩn! Ba cũng mắt mà! Ba mù ? Sao né một chút? Nhanh lên! Nhanh lên, bám , leo lên!”
Ngâm trong làn nước buốt giá, Tả Thượng Đảng, vốn run rẩy, cảm thấy cả bắt đầu cứng đờ. Thật vất vả mới bò lên bờ. Ông run rẩy, mở cái quần bông trong tay , thò tay mò. Một thỏi vàng. Lại mò. Một cọc tiền Nhân dân tệ ngâm nước nát bét. Lại mò... còn... Ông sờ qua sờ ... vẫn còn gì.
Tả Thượng Đảng cả run kiểm soát: “Không... còn...”
Tả Tổ Nghênh mặt đen sì, như thể ba cho tức điên: “Ba điên ? Vì mấy cái đồ cũ nát , mà tự hành hạ nông nỗi ? Mẹ mà , sẽ lo lắng đến mức nào hả?”
Như thể thật sự tức chịu nổi, Tả Tổ Nghênh tung một cước, đá văng cái đĩa mà Tả Thượng Đảng nâng niu như báu vật áo khoác, bay thẳng xuống sông.
Sau đó, nhân lúc Tả Thượng Đảng đang há hốc mồm, trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng giật lấy thỏi vàng trong tay ông , giơ tay lên, "bõm" một tiếng, ném luôn xuống sông.
Tròng mắt Tả Thượng Đảng như lồi khỏi hốc. Ông vươn cánh tay tuyệt vọng về phía dòng sông, giọng khàn đặc, la hét t.h.ả.m thiết: “A a a a~ Cái đĩa Thanh Hoa long văn cực phẩm của ~”
Tả Tổ Nghênh siết chặt nắm tay, lườm Tả Thượng Đảng: “Con cho ba nhặt ! Con cho ba tự hành hạ ! Ba xót ba, nhưng con xót! Con ném hết mấy cái đồ cũ nát ! Ba giỏi thì nhảy xuống nữa ! Con cản ba tìm c.h.ế.t nữa!”
Tả Thượng Đảng như một cái máy, mặt mày trắng bệch, cứng đờ đầu con trai. Sau đó, ông trợn trắng mắt, ngả , ngất xỉu.
Vẻ tức giận mặt Tả Tổ Nghênh lập tức biến mất tăm: “Này! Lão già? Ba? Ba chứ?”
Hắn vỗ vỗ lên mặt ông hai cái. Thấy ông phản ứng, Tả Tổ Nghênh vội vã... bắt đầu cởi giày, cởi tất: “A a a a a~ Cái đĩa Thanh Hoa long văn cực phẩm của ! Thỏi vàng của ! Các ngươi đừng mệnh hệ gì nhé~”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“A a a a a~ Đừng rời xa !!!!”
Hắn nhúng chân trần xuống nước, lạnh run cả . nghĩ đến cái đĩa Thanh Hoa long văn và thỏi vàng, Tả Tổ Nghênh căng da đầu, thò chân mò mẫm. Cũng may là nhớ vị trí chính xác. Rất nhanh, mò cái đĩa, dùng ngón chân kẹp nó lên. Sau đó, mò đến thỏi vàng...
Hắn mang đồ vật lên cầu, cẩn thận đặt lên xe máy của . Lúc , mới ôm ngực, vội vội vàng vàng chạy xuống... vác Tả Thượng Đảng.
Không lo lắng cho Tả Thượng Đảng, mà là... lạnh quá! Lạnh chịu nổi!
Chờ đến lúc đưa Tả Thượng Đảng đến bệnh viện, Tả Tổ Nghênh cũng cảm thấy đầu nặng, chân nhẹ.
Hắn vẻ mặt đáng thương, kể khổ với bà y tá trưởng. Rất nhanh, bố trí... chung phòng bệnh với Tả Thượng Đảng.
Hơn nữa, còn bệnh "nặng". Hắn đây là "xả cứu cha" nên mới bệnh nông nỗi . Sao thể nhẹ ?
Ít nhất, cũng đợi xem Tả Thượng Đảng tỉnh , thái độ với thế nào, mới quyết định... căn bệnh tiếp theo là "nặng thêm", là "thuyên giảm".
Tô An dắt Vương Tiểu Thúy và mấy trở về phố Phúc Khánh. Thời tiết bây giờ lạnh, trừ đám trẻ con tinh lực dồi dào chạy nhảy bên ngoài, lớn việc gì, về cơ bản đều đường. Chỉ khi nhà nào gọi uống , mới tụ tập một lúc.
Bà nội Đại Bảo thấy Tô An và về, vô cùng vui vẻ.
Bà theo nhà, hỏi: “Đi ăn Tết thế? Cuối cùng cũng về !”
Nói , bà chỉ tay lên mái hiên: “Trời lạnh quá, gà nhà các cháu, bà chuyển mái hiên . Chỗ đó chắn gió. Có hai con gà mái đang đẻ trứng đấy. Bà nhặt hơn hai mươi quả . Các cháu mà về, trứng gà sắp hỏng hết !”