Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 196: Ba muốn con thành cô nhi à!

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:33
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ự... Ự~”

 

Tả Thượng Đảng chỉ cảm thấy cổ đau nhói, cả lập tức tỉnh táo .

 

“Ba! Ba đừng dọa con mà!” Tả Tổ Nghênh lờ cái cổ sưng đỏ vì kẹp của ông , vẻ mặt đầy quan tâm.

 

Tả Thượng Đảng run rẩy đưa tay: “Nước... Cho tao nước.”

 

“À ! Nước! Uống nước! Ba chờ chút! Có ngay! Có ngay!”

 

Tả Tổ Nghênh , lao ngoài, tìm cô y tá mượn một cái ca gốm.

 

Cô y tá bụng dặn dò: “Ở gian nghỉ cầu thang ! Gian nghỉ cầu thang nước nóng.”

 

Tả Tổ Nghênh cảm kích gật đầu: “Vâng ! Cảm ơn!”

 

Hắn đầu, chạy nhanh về phía cuối hành lang. Ở đó một cái nhà vệ sinh công cộng.

 

Đi đến cửa nhà vệ sinh, vặn vòi ở bồn rửa tay, hứng một ca nước lạnh còn lẫn cả đá vụn, nhanh chóng về phòng bệnh.

 

“Ba! Mau lên! Nước đến !”

 

Tả Tổ Nghênh một tay đỡ vai Tả Thượng Đảng, ngửa . Cái ca gốm trong tay, chút khách khí, đổ thẳng miệng ông .

 

Hắn vô cùng "nhiệt tình", để ba cảm nhận cái hương vị... mát lạnh, lạnh thấu tim gan.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

“Khụ... khụ... khụ... khụ~”

 

“Ặc... khụ... khụ... ặc... ặc~”

 

Tiếng ho sặc sụa, vang dội khắp cả tầng ba của khu nội trú.

 

“Ba! Sao ? Đỡ hơn chút nào ?”

 

“Ai da! Ba ráng nhịn ! Nhịn ! Khụ... khụ... khụ! Khụ cái gì chứ? Ba xem, ba ho kìa, môi nứt toác cả ! Ui da! Ba nóng trong đúng ? Toàn m.á.u là máu.”

 

“Con thấy... lát nữa con tìm bác sĩ, bảo ông kê cho ba hai cân Xuyên tâm liên mới !”

 

Tả Thượng Đảng sức đẩy cái ca nước đá còn đang định đổ miệng : “Thôi! Thôi! Ặc~”

 

Tả Tổ Nghênh kiên nhẫn, đặt cái ca sang một bên, móc cái khăn tay (dùng để hỉ mũi) , lau miệng cho ba .

 

“Ba ba uống nước, ba sớm chứ! Hay là... thêm hai hớp nữa nhé? Con thấy ba tỉnh táo hẳn .”

 

Tả Thượng Đảng mặt như đưa đám, xua tay: “Thôi! Thôi! Thật sự đủ !”

 

“Mày ... mày đem hết đồ trong két sắt... vứt xuống sông Cát Vàng ? Mày lừa tao đúng ? Tao cho mày ! Bây giờ mày mà thật, tao sẽ trách mày!”

 

Tả Tổ Nghênh nghiêm mặt: “Con ngay là ba sẽ mà! Hồi ở nhà cũng thế! Tự lời giữ lời, cứ như đ.á.n.h rắm! Lúc nào cũng coi con như thằng ngốc! Thật sự là ba bảo con vứt ! Nếu ba ầm lên, con ba két sắt? Với , cái két sắt đó, con mật mã?”

 

“Ba uống say, về đến nhà là cởi quần áo. Con đang nhặt giày cho ba, thì ba chạy phòng việc. Con gọi thế nào cũng .”

 

“Ba loay hoay mấy cái, mở két sắt , ôm lấy con mà . Nào là ' với con', ' đây chuyện thất đức', ' với tổ chức, với Đảng', ' với liệt tổ liệt tông'... ba hại c.h.ế.t ...”

 

“Con còn kịp hồn, ba tìm cái quần bông, bắt đầu nhét đồ . Ba vì mấy thứ mà bao nhiêu năm nay, ba ăn ngon, ngủ yên, đêm nào cũng lo sợ. Mớ đồ phi pháp chính là quả b.o.m nổ chậm, cũng dám mang tiêu!”

 

“Sau đó, ba lấy danh nghĩa 'lão tử', lệnh cho con xử lý, chùi mông, dọn dẹp hậu quả cho ba!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-196-ba-muon-con-thanh-co-nhi-a.html.]

“Con chịu! Con cũng ba đang say, lảm nhảm, là đang lên cơn điên. Con sợ nhỡ ba tỉnh , tìm con gây phiền phức. Thế là ba càng chịu, còn quỳ xuống đòi dập đầu lạy con. Con thể ? Ba là lão tử của con! Con thể trơ mắt ba dày vò như thế ? Có thể ba quỳ lạy con ?”

 

“Con thật sự ba ép còn cách nào! Cho nên, con mới mạo hiểm, mang tội 'bao che tội phạm', giúp ba chuyện ! con sợ ba đổi ý, nên con rõ, con giấy cam đoan, bắt ba ký tên, con mới !”

 

Tả Tổ Nghênh đến đây, móc từ túi quần một tờ giấy, mở , đưa cho Tả Thượng Đảng.

 

“Ba xem ! Ba xem ! Ba vì để chứng minh những lời ba là thật, là ba thật lòng, thành ý xử lý mớ đồ phi pháp hại đó, cho nên, ba chỉ dùng mười ngón tay ký tên, ba còn dùng cả mười ngón chân! Con cản cũng !”

 

Tả Tổ Nghênh vẻ mặt uất ức, giọng cũng chút nghẹn ngào: “Con sắp ba bức c.h.ế.t ! Kết quả bây giờ, ba sang trách con!”

 

Tả Thượng Đảng trợn tròn mắt, run rẩy đưa ngón tay, nhận lấy tờ giấy chi chít dấu vân tay đỏ chót từ tay đối phương.

 

Sau đó, ông ho sặc sụa.

 

“Khụ... khụ... khụ... khụ... khụ~”

 

“Ặc... khụ... khụ... khụ~”

 

Tiếng ho như long cả phổi ngoài, cả khuôn mặt ông nghẹn đến tím ngắt.

 

“Đi! Xuất viện! Mau đưa tao đến sông Cát Vàng! Mày là cái thằng phá gia chi tử! Tao nợ mày từ kiếp ! Nếu đồ tìm về , tao với mày để yên!!!!”

 

Giọng ông khàn đặc, mang theo hai phần tuyệt vọng.

 

Tả Tổ Nghênh một tay ấn Tả Thượng Đảng, đang định xuống giường, : “Đi ? Xuất viện cái gì? Ba xem ba bệnh thành cái dạng gì ? Con , từ nhỏ ba thích con, cảm thấy con lời. ba cũng thể nhắm con như chứ!”

 

Tả Thượng Đảng hất tay Tả Tổ Nghênh : “Tao bảo tao xuất viện! Nhắm mày cái gì?”

 

Tả Tổ Nghênh mặt mày cau : “Thế nhắm con ? Ba con thành cô nhi!!!”

 

“Ba con nếm trải... nỗi đau mất !”

 

Tả Thượng Đảng tức c.h.ế.t: “Mày tao thích mày, cho nên tao tự tìm c.h.ế.t, chỉ vì để cho mày thành cô nhi ? Mày điên hả?”

 

“Tao cho mày ! Mày mà còn cản tao, đừng trách tao khách khí! Mày mà lỡ đại sự của tao, tao với mày để yên!!”

 

Tả Tổ Nghênh như thể Tả Thượng Đảng gào cho một trận, sợ hãi, rụt cổ , dám khuyên nữa.

 

Y tá trưởng thấy Tả Tổ Nghênh đang dìu Tả Thượng Đảng, run lẩy bẩy, ngoài, vội vàng tiến lên ngăn cản.

 

“Sao thế ?”

 

Tả Tổ Nghênh mắt đỏ hoe, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chị y tá! Chị mau khuyên ba em ! Trời lạnh như thế , ông còn đang bệnh! Vậy mà ông cứ nhất quyết đòi sông Cát Vàng ngắm sóng. Em cho , ông còn đòi tuyệt tình với em!!”

 

Tả Thượng Đảng hứng thú dông dài với bà y tá trưởng: “ bây giờ việc! Thân thể của , ! Cô đừng nhiều lời! Làm công việc của cô !”

 

Bà chị y tá trưởng nhiệt tình, vội vàng ngăn ông : “Công việc của chính là chăm sóc cho bệnh nhân! Tình trạng của ông bây giờ nguy hiểm! Không thể xuất viện!”

 

Tả Thượng Đảng hai mắt nén giận: “Cô mà còn xen chuyện khác, lỡ việc của , tin là đầu tố cáo cô !!!”

 

Y tá trưởng hai nghênh ngang bỏ , sắc mặt đen kịt, trong lòng thầm mắng: “Nếu thương thằng bé Tiểu Tả ngoan ngoãn, hiếu thảo, thì cái loại như ông, ông c.h.ế.t ở sông Cát Vàng, cũng thèm liếc mắt một cái!”

 

là tội nghiệp cho Tiểu Tả! Gặp một ông bố gì...”

 

Tả Thượng Đảng ở yên xe máy, hứng chịu gió lạnh, phóng đến cây cầu bắc qua sông Cát Vàng. Lúc trèo từ yên xe xuống, ông run lẩy bẩy: “Ở ? Mày ném ở ? Mau đưa tao xem!”

 

Tả Tổ Nghênh dựng xe xong, “Ba đừng vội! Đừng vội! Đã đến nơi . , ba học qua biến sắc mặt ? Lúc thế , lúc thế khác! Làm khác vật vã theo! Sau , ba bảo con gì, con cũng nữa !”

 

 

Loading...