Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 187: Hù cho mi chết!
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:20
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không Đảng Cộng Sản, sẽ Trung Hoa mới! Không Đảng Cộng Sản, sẽ Trung Hoa mới!!!”
“Rè... rè... rè...”
“Vùng lên! Hỡi các nô lệ ở thế gian~”
Một cơn gió lạnh thổi tới, Tô An bất giác run lên. Cái... cái tên điên khùng! Đại biến thái!
Tô An cái radio trong lòng : “Thằng cha ? Không là đang gài bẫy đấy chứ?”
“Lão La cũng thật là! Đồ quý giá như mà cũng tùy tiện đưa cho cái tên biến thái đó cầm. Không sợ lừa !”
Tô An đầu, lội ngược , đẩy cửa nhà Lão La.
Thế nhưng, cửa cài chốt bên trong. Chắc là Lão La uống say, ngủ mất .
Cô cũng nỡ đ.á.n.h thức ông dậy, đành ôm chặt cái radio, từ từ ngoài ngõ.
Bài Quốc Ca trong máy ghi âm phát xong. Lúc , nó đang chuyển sang bài: “Giày rách, mũ rách, áo cà sa cũng rách. Nam Mô A Di Đà Phật~ Nam Mô A Di Đà Phật~”
(Bài hát trong phim Tế Công)
Tên biến thái đúng. Chủ nghĩa Cộng sản sẽ xua tan hết thảy đầu trâu mặt ngựa!
Tô An ôm máy ghi âm, chạy như bay.
Vừa khỏi cửa ngõ, Tô An liền gặp... ma.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quỷ trắng bệch, dọa Tô An hét lên thất thanh:
“Oáááááá~ Hú hú~ Ai đấy?”
Tả Tổ Nghênh, kẻ đang cầm đèn pin rọi từ cằm lên mặt , tắt bật liên tục, "cạc cạc": “Tao là ba mày đây! Thiên biến vạn hóa!”
Tô An gào lên: “Mày bệnh ? Người dọa , dọa c.h.ế.t đấy, mày hiểu hả?”
Tả Tổ Nghênh trong mắt lóe lên vẻ thích thú. Hắn giả vờ giả vịt lưng Tô An: “Cô hai cùng, cô sợ cái gì?”
“Tìm bạn đồng hành nhanh thế! Làm còn lo cô một sợ hãi.”
Nói , Tả Tổ Nghênh còn vọng lưng Tô An: “Này! Hai cùng đường ?”
“Ồ! Cô gái xinh đằng còn ngại ngùng cơ đấy! Đầu cũng dám ngẩng lên ? Trời mùa đông thế , cô mặc váy trắng lạnh ? Tóc cũng thèm buộc lên, thấy rõ đường ? Ồ ồ ồ... gật đầu ? Ý là... cô cùng đường với con bé đúng ?”
Mặt Tô An cứng đờ. Cô máy móc, từ từ đầu .
Phía ... một bóng .
Sống lưng cô lạnh toát. Sau lưng bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Tiếng hít thở dồn dập gió lạnh che lấp. Tô An đột nhiên đầu , tiến về phía Tả Tổ Nghênh hai bước. Ngay đó, cô thấy đối phương nhịn , phát một tiếng khẽ, gần như thể thấy.
Tô An lập tức bình tĩnh trở .
Cái thằng khốn nạn, tim đen ! Đứng đây cố ý hù dọa !
Tả Tổ Nghênh đưa tay về phía Tô An: “Trả radio đây! Lên xe! Đi ? hứa với ông già . Đến lúc đó, đừng mà tìm cớ mách lẻo!”
Tô An ôm chặt cái radio trong lòng: “Anh đây là của Lão La mà?”
Tả Tổ Nghênh giơ tay lên dọa: “ đùa đấy! Mau trả đây! Làm hỏng là bắt cô đền đấy!”
Tô An vẻ mặt vui, về phía yên xe máy của Tả Tổ Nghênh: “Anh hứa với Lão La là đưa về. Vậy mà đằng chở hai , ?”
“Nếu chở , thì đừng tùy tiện hứa với Lão La! Người vợ chồng, còn đang bế con nữa. Nhiều như , mà ?”
Nói đến đây, Tô An còn về phía yên (trống ) của Tả Tổ Nghênh mà hỏi: “Chú thím ơi! Hai đấy ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-187-hu-cho-mi-chet.html.]
“Cái gì? Vùng hoang vu phía Tây thành phố ? Chỗ đó là bãi tha ma ? À... cái thôn bên cạnh bãi tha ma ạ?”
“Vậy... cháu tiện đường với hai . Hai ! Cháu tự về .”
Nói xong, Tô An cũng thèm cái mặt đang hóa đá của Tả Tổ Nghênh. Cô ôm cái radio, đưa tay , khoác lấy... khí bên cạnh, với Tả Tổ Nghênh: “ bạn đồng hành ! cùng chị ! Anh chở chú thím là , !”
“Còn nữa! Chị gái rõ ràng mặc váy màu đỏ, váy trắng cái gì? Anh mù màu ?”
“Chị ơi! Chúng !”
Mặt Tả Tổ Nghênh cứng đờ. Hắn đối phương đang khoác tay " khí" mà gọi "chị ơi", đầu .
Hắn kinh hoàng đầu , liếc cái yên trống của . Cơ mặt bắt đầu co giật.
Sau đó, hoảng loạn gào về phía Tô An đang : “Con rồng lửa ! Mày ! Này! Mày cho rõ ràng! Mày đừng ! Mày đang dọa tao đấy ?”
Trong bóng tối, đầu tiên là truyền tiếng gào tức tối của Tả Tổ Nghênh. Sau đó là tiếng xe máy nổ máy điên cuồng. Cuối cùng là tiếng gầm rú của xe máy lao , và tiếng hát thất thanh của !
“Nam... Nam Mô A Di Đà Phật... Nam Mô A Di Đà Phật~”
“A a a a a~ Nam Mô A Di Đà Phật~”
Tô An, đang nấp mái hiên, thò đầu . Nhìn Tả Tổ Nghênh như quỷ đuổi, rồ ga chạy, hát vang, cô khỏi gian xảo.
“Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt! Cho mày dọa tao ! Hù cho mi c.h.ế.t!”
Thấy tiếng gầm rú của xe máy xa, Tô An lúc mới lạnh run lên. Cô ngó nghiêng xung quanh, đưa tay bấm cái radio trong lòng, co giò chạy nhanh ngoài đường lớn.
Một giọng nam dũng cảm truyền từ lồng n.g.ự.c Tô An: “Giày rách, mũ rách, áo cà sa cũng rách~”
Tô An mới xuống xe tuyến, liền thấy Tô Bình, bọc kín như một quả bóng, đang cột đèn đường chờ.
“Anh hai?”
Tô Bình xoa tay, chạy về phía Tô An, giọng đầy vui mừng: “An An! Em về !”
Anh vung tay, ôm cô em gái lùn hơn nửa cái đầu lòng: “Đi! Về nhà với !”
Tô An trong lòng ấm áp, với Tô Bình: “Anh đây bao lâu ? Em tự về nhà mà. Trời lạnh thế , chạy đây gì? Cẩn thận kẻo cảm lạnh!”
“Hì hì! Không lạnh! Trời tối, bảo chờ em. Đoạn đường phía một khúc đèn. Mẹ sợ em một sợ hãi!”
“Em bảo thăm Lão La thôi mà? Sao lâu thế?”
Tô An khoác tay trai, cùng về phía : “Lão La giữ em ăn cơm. Vốn dĩ em định ăn. hồi Tết, chẳng em nghĩ ông quen rộng ở thành phố A, sân vận động c.h.é.m gió, nên nhờ ông để ý xem quán ăn nào tuyển học việc ? Giờ tin tức , nên em mới ở ăn cơm.”
Tô Bình mắt sáng lên: “Có tin tức ? Có đại sư phụ nhận học việc ?”
Tô An gật đầu: “ ! Nếu chúng tự tìm đến, nhiều sư phụ sẽ chèn ép tử, bắt tạp vụ cả mấy năm trời mà dạy cho nấu nướng. Cho nên em mới nhờ quen giới thiệu. là may mắn thật! Có một ông già chơi cờ cùng Lão La, con rể của ông đây là đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh. Năm nay, ông tính nghỉ việc, ngoài riêng...”
“Làm riêng là gì?”
“Chính là... tự mở quán ăn!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Bình mặt mày kích động: “An An, ... ?”
Tô An quả quyết: “Được!! Sao ? Anh chỉ nấu cơm, mà tự học nấu ăn ngon như . Nếu học đàng hoàng, chắc chắn sẽ trở thành đại sư phụ!”
Tô Bình khen, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu. Sở thích lớn nhất đời chính là nghiên cứu đồ ăn. Hồi ở quê, mỗi hỷ sự, ông đầu bếp chính bao giờ cũng chia phần giò heo, còn biếu t.h.u.ố.c lá. Ước mơ lớn nhất của là như ông đầu bếp, nể trọng, nấu cỗ xong còn mang giò heo về nhà!
“An An! Anh nhất định sẽ nghiêm túc học tập! Sẽ thật !”
“Hì hì! Đợi nghề, ngày nào cũng mang giò heo về cho em với ăn!”
“À đúng , An An! Thằng Triệu Đại Hưng hôm nay về nhà, cứ lén la lén lút với nó trong phòng. Nhậm Tam ghé tai cửa lén, hình như là đang đếm tiền. Nhiều tiền lắm! Đếm đến hơn một ngàn !”
Con ngươi Tô An sáng rực: “Tốt quá! Nay mười một (âm lịch). Hai ngày nay chắc là cũng gom đủ .”