Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 182: Đêm Giao thừa, 'cụng ly' vì gia đình 'yêu thương' nhau!

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:15
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô An bộ dạng hưng phấn của , hiếm hoi buông quyển sách tay xuống.

 

“Sao lâu thế? Không chuyện gì chứ?”

 

Vương Tiểu Thúy nóng hừng hực, giọng cũng chút khàn khàn. Có thể thấy, buổi chiều nay trải qua một trận chiến kịch liệt.

 

“Có chuyện gì chứ? An An, cho con , cả đời bao giờ thống khoái như ! Sướng điên lên !”

 

“Mẹ con , thằng Tô Kiến Quân đuổi việc ! A ha ha ha ha~ Cười c.h.ế.t ! Ông trời mắt! Giờ bọn họ đang thu dọn đồ đạc đấy. Nghe bên bắt bọn họ qua Tết là dọn nhà !”

 

“Mẹ vốn còn sợ chúng qua đó ầm lên, em bọn họ sẽ hùa đối phó chúng . Ai ngờ , con Lưu Tuệ Lan (vợ chú hai) bưng cái bát, bên cạnh hóng chuyện, xem mà phấn khích vô cùng, còn thêm dầu lửa nữa chứ! Nhìn cái bộ dạng của nó, còn hận vợ chồng Tô Kiến Quân hơn cả .”

 

Vương Tiểu Thúy vỗ vỗ lên cái chăn bông lớn ghế: “Bọn họ ngủ cái chăn bông của , vác về hai cái. Đáng tiếc là tiền thách cưới của con với tiền lương của thằng Bình, đòi . Mẹ kiếp! Tiền thách cưới của con gái tao con Kỷ Thanh Thanh tiêu hết! Nghĩ đến là tao tức!”

 

“Thằng Tô Kiến Quân đúng là đồ bất tài! Mày xem, hồi mắt mù coi trọng cái thứ đó. Mẹ tát mặt con Kỷ Thanh Thanh, mà nó dám ho he một tiếng. Mẹ đem hết mấy chuyện thất đức của vợ chồng bọn họ, khu tập thể tuyên truyền một lượt. Giờ hai đứa nó như chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh!”

 

“Mẹ còn lời con, 'thăm' con Lâm Chiêu Đệ. Hô hô hô hô hô hô~ Mẹ đúng là phúc hậu mà! Sao thể vui như chứ!~”

 

“Ha ha ha! Con Lâm Chiêu Đệ , hồi đối xử với nhà Tô Kiến Quốc (chú hai) cũng tệ. Kết quả giờ rơi cái kết cục đó. Con Lưu Tuệ Lan hận thể để chọc tức c.h.ế.t con Lâm Chiêu Đệ ngay tại chỗ. Nó cứ trơ mắt . Thấy định về, mặt nó còn lộ rõ vẻ tiếc nuối. Nhìn cái ánh mắt lưu luyến của nó, nổi cả da gà...”

 

Nhậm Tam nhân lúc Vương Tiểu Thúy ngừng lấy , với Tô An: “Chị An An! Cái gã hôm nọ đ.â.m bay lên trời , cả!”

 

Tô An nhướng mày: “Cái gã xe máy đ.â.m giữa trung á?”

 

Nhậm Tam gật gật đầu: “ ạ! Lúc bọn em xách đồ ngoài, ở cổng khu tập thể, gặp đang đưa con mụ lừa đảo về nhà.”

 

Vương Tiểu Thúy gật đầu: “, đúng! An An , chính là cái thằng hôm nọ. Bay lên trời mà cũng ! Mệnh lớn thật! Nó chúng , mũi mũi, mắt mắt. Nếu bọn họ vội vàng chạy về xem vợ chồng Tô Kiến Quân, chừng còn kiếm chuyện với chúng đấy!”

 

Tô An nhớ thành tựu của gã đàn ông ở kiếp , khỏi nhắc nhở: “Chúng với Tô Kiều cạn tàu ráo máng thế , mà gã đó về phía Tô Kiều. Thân phận của lẽ bình thường. Mọi nếu gặp, nhớ tránh xa . Tốt nhất là đừng để xảy xung đột gì với .”

 

Vương Tiểu Thúy Tô An , nhớ cái hôm đàm phán ở Cục Công an, ngay cả ông đội trưởng Dương cũng nể mặt gã đó. Bà nghiêm túc gật đầu.

 

“Được! Bọn nhớ .”

 

Tô An thấy Tiêu Kế Lương đang bên cạnh, đảo mắt liên hồi, lập tức lườm bà : “Nhìn cái gì mà ? Không xem trời tối đến ? Không chút ý tứ nào hết! Còn mau nấu cơm? Chuyện cũng để nhắc ?”

 

mắt ! Cứ như bà, ở nhà nào mà ghét?”

 

Tiêu Kế Lương run lên. Không ngọn lửa cháy lan sang cả .

 

vội vàng co cổ, lủi bếp. Trong đầu nghĩ: Vừa Tô An gã đàn ông là ai? Nghe giọng điệu của nó, vẻ kiêng dè. Nếu thể tìm , liệu bà và Đại Hưng thể thoát khỏi bể khổ ?

 

Tô An bóng lưng Tiêu Kế Lương, hiệu cho Nhậm Tam: “Vào bếp xem bà nấu cơm. Đồ ăn bụng đấy!”

 

Nhậm Tam gật đầu, cáo mượn oai hùm, ngay cửa bếp, học theo giọng điệu của Tô An: “Lão thím! Chị , mở vòi nước. Phải dùng cái vòi đang nhỏ giọt từng giọt kìa! Phải tiết kiệm! Cả nhà , chỉ dựa một lương của rể . Không tiết kiệm thì hít gió Tây Bắc mà sống ? Bà sống thế?”

 

“Anh rể vất vả bên ngoài kiếm tiền, nuôi bà ăn . Thế mà bà còn phung phí như ! Không xót tí nào! Thảo nào chị nổi giận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-182-dem-giao-thua-cung-ly-vi-gia-dinh-yeu-thuong-nhau.html.]

 

“Cho nhiều gạo ! với trai còn đang tuổi lớn, ăn nhiều! Con Triệu Phượng , suốt ngày ở nhà gì, cho nó củ khoai tây là ! Bà tuổi lớn, răng yếu, cũng ăn hai củ khoai tây ...”

 

Mặc dù c.h.ử.i đến mức chai sạn, nhưng Tiêu Kế Lương vẫn tức đến run cả tay cầm gáo múc nước. Khinh quá đáng! là khinh quá đáng! Bà, Tiêu Kế Lương, hổ xuống đồng bằng ch.ó khinh! Một cỗ chua xót dâng lên tận cổ họng!!!

 

Tiêu Kế Lương cố nén nỗi uất nghẹn trong lòng, mũi cay xè. Những ngày tháng , bao giờ mới kết thúc đây...

 

Lý Lệ, con quỷ đoản mệnh phúc! là hại c.h.ế.t bà !

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh đến Giao thừa 30 Tết. Bên ngoài, tiếng pháo nổ vang lên ngớt, ngay cả trong khí cũng tràn ngập niềm vui.

 

Sáng sớm, con Triệu Đại Hưng lùa g.i.ế.c gà, rửa rau, chuẩn bữa cơm tất niên.

 

Không còn cách nào khác. Trời thì lạnh, lạnh đến mức cả nhà Tô An ai đụng nước. Tô Bình và Vương Tiểu Thúy năm nay nghỉ ngơi, dưỡng da, tay hiếm hoi nứt nẻ.

 

Tô An thì sách. Tô Bình thì chỉ sách, dạy Nhậm Tam học chữ. Nhiệm vụ trông coi, liền giao cho Vương Tiểu Thúy, đang "ăn ".

 

Vương Tiểu Thúy mặc áo bông thật dày, dựa cửa bếp, c.ắ.n hạt dưa, chỉ huy con nhà họ Triệu như chong chóng.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Triệu Đại Hưng mặt mày khổ sở, quàng cái khăn, Vương Tiểu Thúy c.h.ử.i rủa, sức chặt gà thớt.

 

Tiêu Kế Lương xổm bên cạnh rửa gừng, tỏi. Nước lạnh buốt ướt đẫm tay áo bà, lạnh đến run cầm cập, thỉnh thoảng vang lên tiếng sụt sịt!

 

Ngay cả Triệu Phượng bé nhỏ, cũng xổm bên cạnh, run rẩy bóc trứng cút.

 

Bữa cơm tất niên thịnh soạn nhanh chóng dọn . mặt ba thế hệ nhà họ Triệu, lấy một tia vui vẻ của ngày Tết.

 

Tô An giơ ly rượu mận trong tay, nâng ly với .

 

“Nào! Hôm nay là một ngày lành! Là đêm Giao thừa đầu tiên kể từ khi con gả cho Đại Hưng. Hai bên đều là những thiết nhất của con. Mọi thể quây quần ở đây, chính là duyên phận. Hy vọng , mỗi năm chúng đều thể yêu thương, đùm bọc lẫn như thế !”

 

“Chúng hãy vì sự 'yêu thương' mà nâng ly! Hy vọng mỗi năm , chúng đều thể ở bên !”

 

Tô An dứt lời, Vương Tiểu Thúy, Tô Bình và Nhậm Tam liền vui vẻ nâng ly.

 

“Vì 'yêu thương', cụng ly! Sau mỗi năm đều ở bên , vĩnh viễn xa rời!”

 

Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương mệt lử cả ngày, lạnh đói. Lúc , họ thật sự thể nào nổi.

 

Con ngươi Tô An nheo : “Hai ... vui ?”

 

Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương run lên, lập tức nhe răng , hận thể khoe hết 24 cái răng để chứng minh là đang vui.

 

Hai con run run rẩy rẩy nâng ly: “Vì... 'yêu thương'... cụng ly... Hy vọng... mỗi năm... đều thể cùng các ... hu hu hu... ở bên ~”

 

Tô An hài lòng, gắp ngay một cái phao câu gà bát Tiêu Kế Lương: “Xem chồng vui kìa! Vui quá hóa ! Nào nào! Hôm nay vất vả . Mẹ thành tâm như , chúng chắc chắn thể bền lâu...”

 

 

Loading...