Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 180: Thừa kế mẹ, con, và nhà của hắn!

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:13
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh tự mở to mắt xung quanh ! Nhà nào mà sống như ? Chỉ mẩy, lắm chuyện! Anh chính là đồ ích kỷ! Chỉ nghĩ cho bản ! Anh thể vì con cái mà suy nghĩ một chút ?”

 

“Đến kế của còn , ‘Đánh là , mắng là ái’! Sao đ.á.n.h khác, mà chỉ chuyên đ.á.n.h ? Chứng tỏ yêu đấy! Vậy mà còn ly hôn với ? Sao thể cái chuyện khiến đau lòng như ?”

 

“Anh ba đứa con , cũng đẻ thêm nữa. đây còn chê , còn gì mà eo?”

 

“Cuộc sống nhà nào mà chẳng thế! Vợ chồng đầu giường đ.á.n.h , cuối giường hòa! Coi như là vì con cái, nhịn một chút thì ? Làm đừng ích kỷ như thế!”

 

Tô An trợn trừng mắt, mắng tiến về phía Triệu Đại Hưng. Hai con Triệu Đại Hưng sợ hãi, lùi liên tục, mặt mày hoảng hốt.

 

Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh chứng kiến cảnh , tròng mắt cũng lồi , trong mắt tràn ngập vẻ thể tin nổi.

 

Thời gian nhiều viêm màng não. Bọn họ nghi ngờ Tô An viêm màng não. là y hệt như một con điên!

 

Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương rốt cuộc trải qua những gì ?

 

Tô An như mắng mệt, lúc mới , vợ chồng Tô Kiến Quân: “Còn chuyện gì nữa ? Không việc gì thì cút nhanh! Đừng đến đây phá hoại tình cảm vợ chồng chúng , phá hoại gia đình của !”

 

Tô Kiến Quân rống mặt, thẹn quá hóa giận: “Tô An! Mày dám chuyện với lão tử như thế ? Mày còn chút giáo dưỡng nào !”

 

Tô An đầu, với Vương Tiểu Thúy và Tô Bình: “Mẹ! Anh hai! Mở cửa sổ ! Mỗi khiêng một đứa, ném từ lầu ba xuống!”

 

Tô Bình em gái , chút do dự, sải bước chạy về phía Tô Kiến Quân. Nhân lúc còn kịp phản ứng, ôm như ôm bình ga, cúi xuống, vác lên vai, chạy thẳng ban công.

 

Tô Kiến Quân sức giãy giụa, sợ đến mức ngũ quan vặn vẹo. Hắn dùng hai tay đ.ấ.m thùm thụp lưng Tô Bình, miệng phát tiếng gầm rú điên loạn.

 

Vương Tiểu Thúy chỉ sững một giây. Đại não còn kịp xử lý tình huống, bà cũng lập tức lao về phía Kỷ Thanh Thanh, vươn hai tay định tóm lấy.

 

Kỷ Thanh Thanh mặt mày hoảng sợ, Tô Kiến Quân Tô Bình vác . Bà sợ đến mức chạy bò, lao cửa, giày rơi cũng dám nhặt: “A a a a! G.i.ế.c ! Cứu mạng! Lũ điên! Tất cả đều là lũ điên! A a a a~”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương thấy Tô Bình vác Tô Kiến Quân, chạy đến bên cửa sổ, càng sợ hãi tột độ. Hai con ôm chầm lấy , phát tiếng thét như chuột chù. Mắt trợn trừng, hoảng sợ đến lòi cả tròng trắng.

 

Khóe miệng Nhậm Tam giật giật. Nhận ánh mắt của Tô An, vội vàng đuổi theo Tô Bình.

 

Anh Tô Bình nhà phản ứng kịp . Anh căn bản hiểu là chị An An chỉ dọa hai vợ chồng . Nếu cản , Tô Bình sẽ thật sự ném Tô Kiến Quân từ lầu ba xuống mất.

 

Tô Kiến Quân hai tay bám chặt một cái đinh tường, miệng la hét như gặp quỷ.

 

“A a a a a! Cứu mạng! Cứu mạng! Thanh Thanh! Thanh Thanh! Mau cứu ! Anh ! Anh ! Anh dám nữa! Mau thả xuống! A a a! Thanh Thanh~”

 

Đáng tiếc, "Thanh Thanh" của chạy như ma đuổi, xông khỏi cửa. Bà hoảng sợ há hốc mồm, một bước nhảy bốn, năm bậc thang. Phía , còn Vương Tiểu Thúy đang đuổi theo sát gót.

 

Trong phút chốc, cả cầu thang vang vọng tiếng la hét kinh thiên động địa.

 

Mắt thấy Tô Bình đẩy cửa sổ , gió lạnh thổi vù vù. Tô Kiến Quân cảm thấy như đặt chân lên cầu Nại Hà.

 

Tim như nhảy khỏi lồng ngực. Hắn sợ đến mức há miệng gào thét mà thể phát tiếng, dọa cho tắt tiếng.

 

Nhậm Tam vội vàng chạy lên, kéo lấy một cánh tay của Tô Bình: “Anh Tô Bình! Anh từ từ ~”

 

Hai tay Tô Kiến Quân quờ quạng điên cuồng trong trung, vẽ cả tàn ảnh của Quan Âm nghìn tay, chân thì đạp loạn xạ như lừa hoang.

 

Thấy Nhậm Tam chạy tới, tưởng Nhậm Tam đến để cản Tô Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-180-thua-ke-me-con-va-nha-cua-han.html.]

 

“Nhanh! Nhanh! Nó điên ...”

 

Không ngờ, câu tiếp theo của Nhậm Tam là: “Anh Tô Bình! Đợi chút! Phải đẩy cả cái cửa sổ bên nữa thì mới ném lọt .”

 

Nói , Nhậm Tam vờ như chạy sang giúp mở cửa sổ, nhưng loạng choạng, ngã về phía Tô Bình. Tô Bình vươn tay đỡ Nhậm Tam. Tô Kiến Quân chỉ cảm thấy lực nắm lỏng . Ngay lập tức, dùng cả tứ chi, vùng vẫy, chạy thục mạng về phía cửa!

 

Khóe miệng Tô An giật giật. Cô lén giơ ngón tay cái với Nhậm Tam.

 

Quay đầu , hai con Triệu Đại Hưng đang ôm run rẩy, la hét như chuột chù. Tô An định gì đó, thì thấy tiếng la hét thất thanh của Tô Kiến Quân, vốn xa, từ từ vọng ngược trở .

 

Nhìn cửa, Vương Tiểu Thúy, đuổi kịp Kỷ Thanh Thanh, vác Tô Kiến Quân .

 

Tô An mặt mày cứng đờ, Vương Tiểu Thúy đang hớn hở ở cửa.

 

Vương Tiểu Thúy thấy biểu cảm của Tô An đúng, lúc mới "hậu tri hậu giác", phản ứng . Cánh tay đang ôm Tô Kiến Quân của bà lỏng .

 

“Bịch!” một tiếng, Tô Kiến Quân từ vai Vương Tiểu Thúy, rơi thẳng xuống sàn xi măng, mặt úp xuống đất.

 

Nghe tiếng động trầm đục đó, Tô An da đầu tê dại. Cô chút thương hại cho Tô Kiến Quân.

 

bản năng sinh tồn của Tô Kiến Quân vô cùng mãnh liệt. Hắn chẳng màng đến lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, lồm cồm bò dậy, mặt đầy m.á.u mũi, co giò chạy.

 

Vương Mãn Anh ở phòng bên cạnh, tiếng ồn ào bên ngoài, mặc dù ngừng tự nhủ nên xen chuyện khác, nhưng tính tò mò vẫn khiến bà kìm mà mở cửa. Vừa mở cửa , thấy Tô Kiến Quân mặt đầy máu, lao về phía . Bà sợ hãi, "Rầm" một tiếng, đóng sầm cửa .

 

run rẩy cài chốt cửa, cả dựa cửa, há mồm thở dốc.

 

“Xong , xong ! Lần ... sẽ ... thật sự... thật sự g.i.ế.c đấy chứ?”

 

Hu hu hu! Bà chuyển nhà!

 

Đứng lầu, qua cửa sổ, thấy Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh tè quần, xông khỏi cổng khu tập thể.

 

Tô An lúc mới mặt mày vui, lẩm bẩm:

 

“Đáng tiếc! Để bọn họ chạy mất ! Nếu , ném từ lầu xuống, ngã c.h.ế.t, chúng liền thể đồng loạt chứng, là Triệu Đại Hưng . Chờ bắt bắn, là con thể thừa kế của , thừa kế nhà của , còn thể thừa kế con của !”

 

Nhậm Tam liếc mắt Triệu Đại Hưng: “Còn thể thừa kế cả công việc!”

 

Giọng của hai lớn nhỏ, đủ để Triệu Đại Hưng và Tiêu Kế Lương rõ.

 

Trong tiết trời đông giá rét, hai con cảm nhận cái gì gọi là "băng hỏa lưỡng trọng thiên".

 

Lạnh đến mức chân tay mềm nhũn, ngón tay, cánh môi đều run rẩy. trán và lưng, nóng ran, vã một mồ hôi lạnh.

 

Tô An tức giận quát hai con: “Ôm run cái gì ở đấy hả? Triệu Đại Hưng! Còn mau ! Đã nghỉ mà! Ba ngày hai bữa xin nghỉ! Cả cái nhà còn ăn uống nữa ?”

 

“Còn bà già nữa! Còn mau mua thêm gà, thêm thịt về đây! Sắp 30 Tết đến nơi ! Trong nhà đông khách như thế , cái thể thống gì? Có sống hả?”

 

“Không tiền ? Không tiền thì vay! Đi mà ứng lương! Chuyện cũng để dạy ?”

 

cho hai ! Trước Giao thừa 30 Tết, nổi giận, cũng thấy m.á.u nữa! Hai liệu hồn mà thành thật cho !”

 

 

Loading...