Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 171: Kỷ Thanh Thanh méc lẻo, liền bị ăn đòn
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:04
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh Vương Tiểu Thúy đang cơn thịnh nộ, đ.ấ.m cho mấy phát suýt ngất. Cả hai cuống cuồng bỏ chạy, mặt mày bầm dập, chạy như ma đuổi khỏi khu tập thể nhà máy thép.
Chuyến , chẳng những chiếm chút lợi lộc nào, ngược còn ăn một trận đòn.
Tô Kiến Quân càng cảm thấy mất hết cả mặt mũi lẫn thể diện. Cả đời , khinh nhất chính là Vương Tiểu Thúy, một mụ đàn bà nhà quê thô lỗ. Nghĩ đến chuyện đây, vì để sống sót ở cái chốn thâm sơn cùng cốc đó, mà cưới bà , cảm thấy đó là một sự sỉ nhục.
Ngay cả khi đây ở nông thôn, dựa dẫm Vương Tiểu Thúy, thì mặt bà , vẫn luôn giữ bộ dạng thanh cao, ở thế thượng phong. Sau khi thi đậu về thành phố, càng là một tồn tại như thần thánh trong mắt Vương Tiểu Thúy.
Vậy mà hôm nay, con mụ đàn bà thô bỉ đó, dám đ.á.n.h mặt bao nhiêu . Hắn còn hạ xuống cầu xin bà , mà còn bà từ chối...
Tô Kiến Quân cảm thấy nhân cách và tôn nghiêm của chà đạp nặng nề.
Trớ trêu , Kỷ Thanh Thanh, con mụ ngu xuẩn đó, chút ý tứ nào. Dọc đường , bà cứ lải nhải, c.h.ử.i rủa từ khu tập thể nhà máy thép, mắng suốt quãng đường về đến tận khu tập thể nhà máy đồ hộp.
“Quá đáng thật! là một ổ rắn chuột! Một chút tình cũng màng! Bọn chúng hận chúng đến tận xương tủy ! Hừ! Em mà, sớm ! Nuôi hai con sói mắt trắng! Cái loại do con mụ nhà quê Vương Tiểu Thúy đẻ , thì thể là thứ gì?”
“Nhà chúng coi như bọn chúng hại t.h.ả.m ! Hu hu hu... Kiều Kiều của ơi! Con bây giờ? Kiến Quân ơi~”
“Anh nhất định cứu Kiều Kiều! Nhà chúng con ranh Tô An hại đến mức , chỉ còn trông chờ Kiều Kiều để chúng sống những ngày hơn. Bọn chúng đúng là quá nhẫn tâm! Muốn cắt đứt đường lui của chúng mà...”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Hu hu hu... Em về nhà họ Tô bao nhiêu năm nay, tuy lúc nghiêm khắc với bọn trẻ một chút, nhưng cũng nuôi chúng nó lớn từng . là lũ súc sinh lòng lang sói! Một chút của em chúng nó cũng nhớ...”
“Bọn nó thì thôi, dù cũng ruột, nhớ cái của em thì em cũng đành chịu. Kiến Quân , là cha ruột của chúng nó đấy! Anh xem, chúng nó coi gì ? Cứ trơ mắt con mụ Vương Tiểu Thúy đánh! Hai con sói mắt trắng , đứa nào cũng bên cạnh xem kịch vui, ngay cả một câu can ngăn cũng ! Kiến Quân ơi! Em thấy bất bình cho quá! Anh xem, bao nhiêu năm nay, vì cái nhà ...”
Kỷ Thanh Thanh đang đầy một bụng lửa giận, chỉ lo méc lẻo với Tô Kiến Quân, mà để ý đến cảm xúc của .
Tô Kiến Quân Kỷ Thanh Thanh, bên trái thì “Bọn nó coi gì”, bên thì “Vương Tiểu Thúy đ.á.n.h ”, khỏi siết chặt nắm tay.
Con mụ ngu xuẩn ! là ứng với câu “ngực to não phẳng”.
“Kiến Quân , xem mặt em nó cào . Hu hu hu! Hai con sói con vô giáo d.ụ.c ! Em thế nào cũng là trưởng bối của chúng nó! Bọn nó đưa con mụ đàn bà chanh chua Vương Tiểu Thúy đến thì thôi, còn dắt theo một thằng con hoang, luôn mồm bảo là em ruột. Bọn nó coi Lỗi nhà chúng là cái gì?”
“Lỗi mới là em ruột của chúng nó! Anh xem, cả nhà bọn nó che chở cho thằng con hoang ...”
Tô Kiến Quân rốt cuộc nhịn nữa. Hắn tuy đ.á.n.h Vương Tiểu Thúy, nhưng thể đ.ấ.m c.h.ế.t Kỷ Thanh Thanh!
Hắn đầu , nghiến răng, vung một cú đ.ấ.m thẳng miệng Kỷ Thanh Thanh.
Một tiếng “bốp” vang lên, Kỷ Thanh Thanh lập tức cảm thấy trong miệng mùi gỉ sắt.
Bà đau đến mức bất giác thụp xuống, kêu la t.h.ả.m thiết: “A a~”
Tô Kiến Quân co chân, đạp vai Kỷ Thanh Thanh, khiến bà ngã ngửa . Hắn dồn sức, đá thêm một cước bụng bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-171-ky-thanh-thanh-mec-leo-lien-bi-an-don.html.]
“Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!”
“Tao rơi kết cục ngày hôm nay, là vì mày ? Mồm mép mày lanh lợi lắm cơ mà! Lúc nãy tao Vương Tiểu Thúy đánh, bọn nó chỉ mũi mắng, mày ở ? Giờ khỏi đó , mày hăng hái thế ? Lải nhải ngừng! Nếu mày kéo tao đến đây, tao chịu nhục nhã thế ?”
“Con Tô An nó sai! Mày chính là đồ vô dụng! Làm gì cũng nên ! Tiền thì mày chiếm hết, mà giữ cũng giữ ! Bao nhiêu tiền cũng thằng súc sinh Tô Lỗi lấy tiêu xài hết! Con cái thì mày dạy nổi! Mày xem mày dạy dỗ cái thứ gì? Tô An, Tô Bình chúng nó phản tao, tao cũng đành chịu. Thế còn Tô Lỗi? Tô Kiều?”
“Bốn đứa con, một đứa nào hồn! Mày còn mặt mũi mà la lối ở đây ? Tô An, Tô Bình đối xử với tao như , phần lớn nguyên nhân đều là do mày gây ! Nếu mày bắt tao đổi suất học của Tô An cho Tô Kiều, nếu mày tìm cho nó mối hôn sự với thằng Triệu Đại Hưng, thì xảy nhiều chuyện như ?”
“Con cái đứa nào hồn, mày còn mặt mũi ở đây méc lẻo với tao? Sao hả? Mày chê tao đ.á.n.h còn nhẹ, xúi giục tao khu tập thể nhà máy thép, để bọn nó đ.á.n.h thêm trận nữa ?”
“Người ‘lấy vợ lấy hiền đức’. Tao thấy mày, còn bằng con mụ nhà quê Vương Tiểu Thúy!!!!!”
Tô Kiến Quân trong lòng rối bời. Vương Tiểu Thúy tuy văn hóa, nhưng bà siêng năng, nhà cửa lo liệu gọn gàng, ngăn nắp, hầu hạ thoải mái, lo nghĩ gì. Con cái đây cũng dạy dỗ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ý. Không giống như Kỷ Thanh Thanh, cho cái nhà nát bét!!!
Nghĩ đến mấy tháng ngày nghẹn khuất qua, gần như phát điên.
Dù , cũng là cha ruột của Tô An và Tô Bình. Bọn chúng thể oán hận đến mức nào chứ? Quan hệ với trở nên căng thẳng như , là do Kỷ Thanh Thanh.
Nếu vì con mụ ngu xuẩn ...
Kỷ Thanh Thanh Tô Kiến Quân mắng một tràng, trong lòng lạnh ngắt.
Gã đàn ông ích kỷ, ch.ó c.h.ế.t ! Thế mà đổ hết trách nhiệm lên đầu ! Mình chẳng cũng là sắc mặt mà hành sự ?
bộ dạng hung tợn của Tô Kiến Quân, Kỷ Thanh Thanh dù bất mãn đến cũng dám lên tiếng!
Bà chỉ thể thầm c.h.ử.i rủa trong lòng: Đồ đàn ông vô dụng! Bị bắt nạt bên ngoài, chỉ về nhà trút giận lên đàn bà!
Thấy Tô Kiến Quân còn định đá thêm n.g.ự.c , Kỷ Thanh Thanh vội ôm chầm lấy đùi .
“Kiến Quân! Hu hu hu... Em đang khó chịu! Anh đ.á.n.h em cho hả giận, cứ đ.á.n.h c.h.ế.t em , em cũng cam lòng...”
“ đừng tức giận quá mà hại đến thể. Người đau lòng vẫn là em mà! Anh là trụ cột của cả nhà ! Cả nhà chúng đều trông cậy ! Nếu mệnh hệ gì, trời của nhà chúng sụp mất! Hu hu hu... Đều tại em ! Anh đúng! Tất cả đều là của em! Đều là em liên lụy đến !”
Tô Kiến Quân giãy giụa hai cái, nhưng dứt Kỷ Thanh Thanh đang ôm c.h.ặ.t c.h.â.n . Nhìn bộ dạng “hoa lê đái vũ”, mặt mày trắng bệch của Kỷ Thanh Thanh, lửa giận trong lòng cũng nguôi ít.
Thấy đường xung quanh đang với ánh mắt kỳ lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ, Tô Kiến Quân thấy tự nhiên.
Hắn vươn tay, gỡ tay Kỷ Thanh Thanh đang bám chân , nghiến răng: “Đã sai , thì tự về mà ngẫm nghĩ !”
Nói xong, cũng mặc kệ Kỷ Thanh Thanh đang bệt đất, , rảo bước nhanh.
Kỷ Thanh Thanh chằm chằm bóng lưng Tô Kiến Quân, ánh mắt hằn lên sự căm hận, hận thể đục một cái lỗ lưng .