Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 170: Kẻ bất tài ăn bám

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:13:03
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kiến Quân mặt mày trắng bệch, mồ hôi trán vã như hạt đậu. Hắn đưa tay sờ lên mặt , đau đớn hít một lạnh.

 

Hắn cúi đầu , lòng bàn tay là máu!

 

“Con ch.ó hoang điên khùng ở ? Vương Tiểu Thúy, đây là thằng ch.ó con mà mày b.a.o n.u.ô.i lưng đấy ? Mày xem mày nuôi cái thứ gì...”

 

“Y hệt như hai con súc sinh lòng lang sói !!!”

 

Vương Tiểu Thúy bộ dạng của Nhậm Tam, xót xa thôi. Nghe tiếng c.h.ử.i rủa của Tô Kiến Quân, lòng bà càng giận sôi máu. khi đầu , thấy vết thương c.ắ.n đến mức m.á.u thịt be bét mặt Tô Kiến Quân, khóe miệng bà khỏi giật giật.

 

Thằng nhóc Nhậm Tam ... đòn cũng... thật tàn nhẫn, miếng thịt thiếu chút nữa là nó giật đứt ...

 

Tô An lườm Tô Kiến Quân: “Sao hả, lão già mắt nổ? Chỉ cho phép ông nuôi ‘của nợ’ (kéo chân ), nuôi góa phụ, mà cho nuôi con trai ngoan ?”

 

“Sau Nhậm Tam chính là con trai ngoan của , là em ruột của hai. Uổng công ông cũng bao nhiêu là sách, tay tàn nhẫn như thế với một đứa trẻ! Ông còn mặt mũi mắng nhẫn tâm, mắng m.á.u lạnh ? thấy ông mới ! cho ông , nếu Nhậm Tam mệnh hệ gì, với ông để yên!”

 

Tô Kiến Quân thấy cả Vương Tiểu Thúy lẫn Tô An đều bằng ánh mắt thù hằn, ngay cả Tô Bình cũng mím môi giận dữ.

 

Ngọn lửa trong lòng bốc lên hừng hực. Hắn chỉ mặt , đau đến run rẩy: “Chúng mày mù hết ? Không thấy mặt tao nó c.ắ.n nát ? Tao mới là cha ruột của chúng mày!!!”

 

Vương Tiểu Thúy chống nạnh, "phi" một bãi nước bọt về phía Tô Kiến Quân: “Tao phi! Đồ bất tài ăn bám! Còn cha ruột? Mày còn mặt mũi mày là cha ruột ? Cha ruột nào ném đứa con trai mười mấy tuổi mỏ than đào quặng để nuôi ‘của nợ’, nuôi vợ bé? Cha ruột nào hủy hoại tiền đồ của con gái ruột, cướp suất học của con gái ruột để đổi cho ‘của nợ’ ? Cha ruột nào đẩy con gái ruột của hố lửa? Mày ngoài việc lúc ở bụng lão nương đây run run mấy cái tốn tí sức, thì mày còn gì cho con cái? Giờ mặt mũi là cha ruột...”

 

Vương Mãn Anh, bà Lưu, Lý Bảo Hoa và một đám , đang co đầu rụt cổ hóng chuyện ở cửa, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

 

“Trước đây bà Tiêu , ba của Tiểu Tô là thanh niên trí thức về thành, khi về thì ly hôn cưới vợ khác. Giờ xem , bên trong còn nhiều uẩn khúc quá nhỉ?”

 

“Ba của Tiểu Tô vì đứa con gái riêng mang về, mà cướp luôn cả suất học của con gái ruột? Anh trai Tiểu Tô mười mấy tuổi ném mỏ than?”

 

“Nghe lúc Tiểu Tô về dâu, bên đó còn đòi nhà họ Triệu một khoản tiền thách cưới lớn lắm. Số tiền ...”

 

“Chậc chậc chậc, cái bà vợ , thủ đoạn cũng ghê gớm thật đấy.”

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

“Thế chẳng bình thường ? Nếu câu ‘Có kế thì cha dượng’ chứ.”

 

“Ai da, xem. Cái bà đằng , vai u thịt bắp, giọng cũng to, cũng to, mặt phơi nắng đen nhẻm, kiểu đàn bà nhà nông quanh năm lụng, tâm địa gì. Sao mà so với bà ?”

 

“Cái bà kìa, các xem, chậc chậc chậc~ n.g.ự.c ngực, m.ô.n.g mông, eo thon nhỏ, cứ ‘ ’, thằng đàn ông nào mà chân mềm nhũn.”

 

“À, hiểu ! Chính là cái tích 'Trần Thế Mỹ' với 'Phan Kim Liên' trong kịch hát mà! Hình như hai họ là một cặp gian phu dâm phụ...”

 

Tiếng xì xào bàn tán của đám bà Lưu hề nhỏ. Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh những lời , mặt đỏ bừng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-170-ke-bat-tai-an-bam.html.]

 

Họ cũng chẳng buồn đôi co nữa, vội vàng thẳng vấn đề chính: “Tô An, chuyện tao nữa. Chuyện của Tô Kiều là do chúng mày ?”

 

Tô An trợn trắng mắt: “Chuyện Tô Kiều gì? !”

 

Kỷ Thanh Thanh cũng trốn lưng Tô Kiến Quân nữa: “Tô An, mày chuyện lương tâm! Mày dám chuyện của Tô Kiều do mày báo án ?”

 

Tô An như chợt nhớ điều gì, bừng tỉnh: “À , ! Tô Kiều bắt đúng ?”

 

Kỷ Thanh Thanh nghiến răng: “Mày rõ mà còn cố hỏi!”

 

Tô An vỗ tay một cái: “Nguyên lai thật sự là hai ? Lúc đồng chí công an nghi ngờ, còn đỡ cho hai đấy chứ! cứ nghĩ hai ác độc đến mức đó. Không ngờ thật sự là hai ?”

 

“Trời đất ơi! đây là sinh trong cái ổ sói gì ? Đây là ăn sạch sành sanh ba con chúng , thì hai cam tâm ?”

 

“Lão già mắt nổ ! Ba con chúng kiếp nợ ông ? Mà ông hận chúng như ? Ông là tổ tông của loài đỉa đầu thai đấy ? Một mặt thì bán trai mỏ than cu li bán mạng, một mặt thì bán cho kế. Mẹ đang yên đang lành ở nông thôn, hai còn mạo danh em chúng để lừa tiền của bà ?”

 

Tô Kiến Quân ánh mắt lảng tránh, dùng khăn tay che mặt, gào lên: “Cái gì gọi là lừa tiền? Hai đứa chúng mày ở chỗ tao, chúng mày nên đưa tiền trợ cấp nuôi con ? Bà tiền nuôi con trai cho thằng khác, thể nuôi con ? Nuôi chúng mày là thiên kinh địa nghĩa ?”

 

Tô An lạnh một tiếng: “Trợ cấp nuôi con? Ông thấy hổ khi ?”

 

“Lúc trai mỏ than, với hai ngày nào cũng dán hộp giấy đến nửa đêm, đổi một bát cơm mỗi ngày của chúng ?”

 

“Anh trai mỏ than, mỗi tháng gửi về nhà bao nhiêu tiền? Năm nay là 50 đồng một tháng. Không đủ cho ăn cơm ở nhà ? Huống chi, còn hai sai vặt như trâu như ngựa mỗi ngày. Thế ở đợ nhà nào, chẳng lẽ đổi một bữa cơm?”

 

“Anh trai mỗi tháng gửi cho ông 50 đồng, mỗi tháng gửi 8 đồng tiền trợ cấp nuôi con. Ông xem, khi lấy chồng, của hai một sợi chỉ, ăn của hai một miếng thịt nào ?”

 

“Lùi một bước mà , cho dù đó là tiền trợ cấp nuôi con . Vậy mà ông còn bịa lúc thì chúng ốm đau cần tiền, lúc thì trai cần tiền chạy vạy quan hệ công việc, lúc thì cần tiền của hồi môn, đủ thứ . Đây lừa đảo thì là gì? Số tiền , một đồng nào tiêu cho với trai ?”

 

Tô An vẻ mặt khinh bỉ: “ cho ông , nếu ông nuôi nổi, thì ông đừng cưới vợ. Ông dựa việc lừa tiền của vợ để nuôi vợ bé, nuôi 'trứng hoang', ông còn là đàn ông ?”

 

Tô Kiến Quân Tô An c.h.ử.i cho mặt đỏ bừng. Tiếng xì xào bàn tán ngoài cửa càng còn chỗ dung . Hắn rốt cuộc chịu nổi ánh mắt dị nghị đó, tới, "Rầm" một tiếng, đóng sầm cửa , ngăn cách ánh mắt của bên ngoài.

 

Kỷ Thanh Thanh thấy ánh mắt hung dữ của Tô Kiến Quân đang lườm , vội vàng nặn nụ với Tô An: “Con bé , chuyện với ba con như thế? Con cũng đừng trách ba con. Chuyện là ý của dì. Đều là một nhà, con tính toán như ? Nói thế nào thì con cũng gọi bằng bao nhiêu năm . Con hủy hoại tiền đồ của Kiều Kiều nhà dì , con còn thế nào nữa?”

 

“Con dù bất mãn với dì, thì cứ nhắm dì đây ! Kiều Kiều nó mới mười mấy tuổi, đơn thuần, thiện lương nhất. Cái chỗ Cục Công an là nơi nó thể ở? Con mau cùng dì đến Cục Công an rõ ràng, bảo đồng chí công an thả Kiều Kiều !”

 

Vương Tiểu Thúy lạnh: “Mày mơ quá nhỉ! Còn thả ? Đồng chí công an điều tra xong . Cả cái nhà yêu thương của chúng mày, đều bắt b.ắ.n hết!”

 

Thấy Tô Kiến Quân còn chủ động đóng cửa , Tô An nhếch mép. là tự tìm đường c.h.ế.t!

 

 

Loading...