Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 167: Triệu Đại Hưng lại, lại, lại, lại, lại nằm viện!

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:42
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Triệu Đại Hưng về đến nhà, thấy và con cái biến mất sạch.

 

Hắn cũng chạy lắm, nhưng kịp.

 

Tô An âm u gọi : “Anh đấy? Không định sang nhà con mụ góa phụ nào ngủ đấy chứ?”

 

“Nếu đêm nay dám chạy, sáng mai sẽ lên thẳng xưởng tìm lãnh đạo của !”

 

Triệu Đại Hưng cứng nhắc dừng bước.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Tô An khoanh tay ngực, gân cổ lên quát : “Đứng đực đấy gì?”

 

“Không thấy vợ với vợ của đang chờ cơm ? Còn mau nấu cơm !”

 

Triệu Đại Hưng c.ắ.n chặt cơ hàm, ngước mắt liếc những mặt.

 

Một, hai, ba, bốn...

 

Trời ơi! Đánh , chạy cũng xong! Thôi thì... nhập bọn.

 

Hắn nặn một nụ : “Được! Anh nấu cơm ngay! Mọi chờ một lát.”

 

Tô An dựa cửa bếp, Triệu Đại Hưng bận rộn bên trong. Miệng cô ngừng nghỉ một giây.

 

“Có việc thế? Có sống thế? Không thấy cái chậu đang hứng nước ? Không mở vòi! Lãng phí nước! Cứ dùng cái chỗ nước đang nhỏ giọt từng giọt kìa! Đây là dạy đấy! Phải cần kiệm, lo toan cho gia đình! Huống chi, với trai còn nhiều chỗ cần tiêu tiền, càng tiết kiệm!”

 

“Nói chứ, tranh thủ rửa cái đống bát ? Chất đống ở đấy, bẩn mắt, chỗ đặt chân. Đàn ông to xác như , ngoài ăn thì còn gì? Đọc sách, việc thì lắm ? Thế mà 'ngũ cốc bất phân' ( phân biệt các loại ngũ cốc - ý ngu ngốc, gì)!”

 

“Trừng! Trừng! Trừng cái gì? Lời cũng là đấy! Đi mà trừng !”

 

“Cái đống vỏ khoai tây , gọt xong thì lấy cái bát mà đựng! Lát nữa bỏ nồi cơm hấp chung! Đông thế , tí gạo đấy thì mà đủ? Chẳng lẽ để khách c.h.ế.t đói ?”

 

“Mù ? Gọt mấy củ mọc mầm ! Không sống ? Củ nào còn ngon thì để mà ăn dần chứ!”

 

Triệu Đại Hưng ánh mắt hằn lên vẻ oán độc. Hắn một tiếng, lẳng lặng việc. Cứ như , Tô An ở cửa bếp "chỉ đạo" một tiếng rưỡi đồng hồ, cuối cùng cũng Triệu Đại Hưng nấu xong bữa tối.

 

Một đĩa thịt khô mà Tiêu Kế Lương chuẩn để ăn Tết, xào với ớt khô và lá tỏi. Nấu thêm một nồi canh cải trắng, múc thêm ít dưa muối trong hũ. Tốt gì cũng đủ ba món.

 

Nồi cơm bưng . Mọi tự cầm bát lớn, xới cơm. Triệu Đại Hưng Tô Bình bưng cái chậu to như chậu rửa mặt, thái dương giật thình thịch.

 

Bốn xới cơm xong, cuối cùng cũng đến lượt . Hắn cúi đầu , đáy nồi cạo sạch sành sanh.

 

Triệu Đại Hưng hít một thật sâu. Hắn đầu Tô Bình, đang vùi đầu cái chậu cơm, siết chặt nắm tay.

 

Sĩ khả sát, bất khả nhục! Không thể nhịn nữa! Cùng lắm thì đ.á.n.h c.h.ế.t!

 

Hắn tan về, đói meo, vất vả nấu cơm, mà chúng nó thèm để cho dù chỉ là một hạt cơm cháy?

 

Đây ?

 

Triệu Đại Hưng cầm cái nồi, nện "rầm" một cái xuống bàn, mắt đỏ ngầu, gào lên: “Chúng mày cái gì thế hả? Tao còn ăn cơm! Đằng còn xới cơm, chúng mày thấy ? C.h.ế.t đói đầu thai ? Nhà chúng mày ăn cơm bằng chậu !!”

 

“Xới nhiều thế , mày ăn hết ? Sao mày vác cả cái nồi mà ăn luôn ?”

 

Tô Bình dừng đũa, ngẩng đầu Triệu Đại Hưng, ngơ ngác. Sau đó, lấy cái bát của Nhậm Tam bên cạnh, san bớt cơm từ trong "chậu" của qua. Anh san cho Tô An và Vương Tiểu Thúy mỗi một ít, lúc mới nghiêm túc trả lời: “Bây giờ thì ăn hết .”

 

Tô An lúc mới như sực nhớ Triệu Đại Hưng cơm: “Ai nha! Nói chứ, ăn cơm mà cũng tích cực. Xông lên mà xới cơm chứ! Giờ còn mặt mũi mà nhe răng với trai , khách của ? Cứ cái tính lề mề như , đến cứt còn chẳng húp miếng nóng hổi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-167-trieu-dai-hung-lai-lai-lai-lai-lai-nam-vien.html.]

“Nhanh xuống! Nhanh xuống! Chẳng còn một bát khoai tây ai ăn ? Lúc nãy bảo cho ít gạo, cho ít gạo, mà thèm ! Nếu bảo gọt thêm khoai tây, thì tối nay nhịn đói !”

 

Tô An đẩy bát khoai tây về phía Triệu Đại Hưng, còn "nhiệt tình" gắp cho một đũa thịt khô: “Anh cũng cả ngày, còn về nấu cơm. Lòng nhiệt tình của , đều cảm nhận . Không thể để đói . Mau ăn ! Ăn xong còn rửa bát, dọn dẹp nhà cửa nữa đấy!”

 

Triệu Đại Hưng thấy giọng điệu Tô An hiếm hoi mềm mỏng, bao nhiêu uất ức lập tức tìm chỗ xả.

 

“Em cũng cả ngày...”

 

Nụ mặt Tô An tắt ngóm. Cô đập bàn tay "rầm" một cái xuống bàn ăn. Lời oán giận của Triệu Đại Hưng lập tức nghẹn trong cổ họng. Cả sợ hãi, nhảy dựng lên khỏi ghế.

 

“Còn thể ăn cơm tử tế ?” Tô An lạnh lùng Triệu Đại Hưng, giọng nghiến răng nghiến lợi.

 

Triệu Đại Hưng mặt mày hoảng hốt: “Ăn! He he... ăn! Mọi mau ăn , kẻo nguội!”

 

Từ lúc bắt đầu ăn, đến lúc ăn xong, đến lúc dọn dẹp xong bếp núc, Triệu Đại Hưng luôn cảm giác ánh mắt của cả nhà như đinh, ghim chặt . Hắn cảm giác như đang đống lửa.

 

Hắn một nữa xuất hiện ảo giác, luôn cảm giác lưng sát khí đang ập tới.

 

Sau đó, ảo giác càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn bắt đầu " thổ, tả", vững.

 

Triệu Đại Hưng nhập viện.

 

Lần là ngộ độc thức ăn. Trớ trêu , là do chính tay nấu.

 

Sáng sớm hôm , khi tỉnh giường bệnh, vô cùng tỉnh táo, nhận một vấn đề: Hắn thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

 

Hắn hôn mê suốt 6 tiếng đồng hồ. Trong mơ màng, thấy liệt tổ liệt tông nhà , quỳ lạy suốt 6 tiếng đồng hồ ở . Họ họ cố hết sức. Liệt tổ liệt tông còn dặn , nếu còn sống, thì tìm cách, ly hôn với Tô An, càng xa càng .

 

Hôm qua còn mơ một giấc mơ. Hắn mơ thấy Tô An dắt đến điện Diêm Vương.

 

Hắn đầu trâu mặt ngựa lôi một cách thô bạo.

 

Diêm Vương gia, đầu đội mũ miện đính ngọc, mặt mày hớn hở cửa đón Tô An, miệng cưng chiều gọi: “Ui da da da! Tiểu Quan, tiểu công chúa của ! Sao đích xuống đây thế ?”

 

Đối với nhà họ Triệu mà , Tô An chẳng chính là "tiểu công chúa", "át chủ bài" của Diêm Vương, là vũ khí hủy diệt hàng loạt ở nhân gian ?

 

Đứt tay một , búa bổ trọng thương một , đái m.á.u một , c.h.é.m đứt ngón út một , dọa phát sốt một , bây giờ ngộ độc một .

 

Một năm chỉ bốn mùa, cưới Tô An mới một quý, mà nhập viện sáu .

 

Hắn chịu nổi! Thật sự chịu nổi nữa ! Cứ thế mãi, chẳng cần Tô An tay, tự kết liễu luôn cho đỡ dày vò!

 

Nếu mà là thời cổ đại, cái loại như Tô An, đem hòa là chuẩn nhất! Có thể cần tốn một binh một , chỉ dựa cái danh "Best Seller của Điện Diêm Vương" , cũng đủ bất chiến tự thắng, thôn tính luôn nước địch!

 

Giá mà thể tống con mụ sang nhà kẻ thù, hoặc đối thủ cạnh tranh của thì mấy...

 

Đám Tô An dọn ở ngày thứ ba, cả nhà họ Triệu còn ai ở nhà.

 

Triệu Đại Hưng thì nhập viện. Tiêu Kế Lương thì dắt ba đứa trẻ, chạy về nhà con rể ở trấn.

 

Nhậm Tam ý, dậy nấu bữa sáng. Ăn sáng xong, cả nhà đang chuẩn xuống phố dạo, thì Tô Kiến Quân tìm đến tận cửa.

 

Chạy vạy cả một ngày, vợ chồng Tô Kiến Quân cuối cùng cũng tìm hiểu rõ, tại Tô Kiều bắt.

 

Chuyện Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiều lén lút moi tiền từ Vương Tiểu Thúy, Tô Kiến Quân thật sự .

 

Mà, dù , ông cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Con cái của một ông , dựa mà một ông nuôi?

 

 

Loading...