Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 164: Như thổ phỉ vào làng

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:39
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên , Tô An vẫn ngừng giục bà mau đun nước pha , miệng thì nhai chả tấm tắc khen: “Mẹ chồng , chả viên chiên ngon thật đấy! Thơm ghê! Lát nữa mua thêm hai mươi cân thịt nữa, chiên nhiều nhé, cả nhà con ai cũng thích ăn món !”

 

Tiêu Kế Lương bộ dạng "tao ăn chả của mày là nể mặt mày lắm " của Tô An, cả thế giới như sụp đổ.

 

Nếu là khác, bà sớm lăn ăn vạ, túm tóc, tát cho trượt phát nào, để cho đối phương sự lợi hại của bà .

 

đối tượng là Tô An...

 

dám.

 

Nghĩ đến cảnh Tô An cầm d.a.o rượt chạy hai con phố, bao nhiêu uất ức và lời c.h.ử.i rủa đến cổ họng, bà đều nuốt ngược trong.

 

“Tô... Tô An! Mày đừng quá đáng! Đây... đây là nhà họ Triệu!”

 

“Tao đồng ý cho bọn họ đến nhà tao ăn Tết! Chúng mày cút hết ngoài cho tao! Cút hết! Bằng ... bằng , mày đừng trách... tao khách khí...”

 

Tô An chẳng thèm để ý đến cái bộ dạng "thỏ non gồng " của Tiêu Kế Lương. Cô dẫn Vương Tiểu Thúy phân chia phòng ốc.

 

Cô về quê hơn hai tháng, căn phòng cô ở một nữa Triệu Đại Hưng chiếm dụng.

 

Tô An vỗ vỗ lên tấm chăn giường. Sắp Tết , ga giường các thứ chắc là mới giặt lâu. Khỏi cần , cô sang bảo Tô Bình: “Anh hai, với Nhậm Tam ở phòng nhé.”

 

Sắp xếp cho trai và Nhậm Tam xong, Tô An dắt sang phòng của Tiêu Kế Lương, vỗ vỗ chăn: “Mẹ! Hai con ở phòng !”

 

Vương Tiểu Thúy ưng ngay cái tủ quần áo của Tiêu Kế Lương: “ thành phố sướng thật. Con xem cái tủ quần áo , chắc chắn , còn vẽ hoa văn thế!”

 

“Chứ còn gì nữa.” Tô An mở toang cửa tủ ngắm nghía. Rất nhanh, cô lôi từ bên trong một cái áo bông dày màu xanh biển: “Ừm, còn mới lắm. Chắc là chồng con để dành Tết mặc lấy le đây. Nào, mặc thử xem.”

 

“Không quần áo mới, cũng đừng chê. Giờ mà may quần áo cũng nhanh , cuối năm thợ may bận lắm. Mẹ cứ mặc tạm . Cứ coi đây như nhà , cần khách khí.”

 

Nói , Tô An tiếp tục lục lọi trong tủ. Cô tìm một bộ quần áo mới của Triệu Long. Tô An nhớ kiếp Triệu Long cũng bộ , là do Triệu Tiểu Ngọc may. Vì trẻ con lớn nhanh nên còn cố ý may ống tay và ống quần dài .

 

“Bộ vẻ hợp đấy.”

 

“Nhậm Tam! Nhậm Tam! Mau đây! Nhanh thử xem !”

 

Nhậm Tam gọi, chạy tới. Nhìn thấy bộ quần áo bông tay Tô An, mắt sáng rực lên: “Quần áo mới ạ?”

 

Tô An gật đầu: “ . Mau đem cái đống giẻ rách màu gì mày . Mày xem, bộ chắc chắn lắm, ấm cực kỳ.”

 

Nhậm Tam phấn khích, xông lên ôm chầm lấy bộ quần áo: “Thích quá! Quần áo mới! Từ hồi ba em mất, em từng thấy một sợi chỉ mới nào. Nhà họ Triệu quá! Em thích nơi !”

 

Tô An xua tay với Nhậm Tam: “Mau .”

 

Nhậm Tam tần ngần chịu , mắt cứ dán cái tủ quần áo, miệng nịnh nọt: “Chị An An, quần áo lót của em cũng rách hết ... Em cũng giày với tất... Hì hì...”

 

Tô An tránh , vung tay: “Tự mày lục ! Tự lục lấy! Đều là một nhà, cần khách khí! Cứ coi đây như nhà .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-164-nhu-tho-phi-vao-lang.html.]

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Tiêu Kế Lương ở phòng khách rốt cuộc nhịn nổi nữa. Bà cố nén sợ hãi, run rẩy xông : “Không động ! Tất cả động ! Đây là nhà tao! Đồ của tao! Ai cho chúng mày động ?”

 

Tô An kéo Tiêu Kế Lương đang định xông giật quần áo, vô cùng chân thành: “Mẹ chồng , con cho họ động đấy. Mẹ đừng hẹp hòi thế chứ. Khách đến nhà, chút lòng bao dung. 'Có dung, nãi đại' ( lòng bao dung, n.g.ự.c mới to). Chúng là chủ nhà, đối đãi lễ nghĩa, rộng lượng với khách. Sao ngay cả chút giáo dưỡng cũng thế?”

 

Tiêu Kế Lương hất tay Tô An , cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ: “Có ai khách như chúng mày hả? Tùy tiện lục lọi đồ đạc của ?”

 

“Mẹ chồng , thế là hiểu . Con là ai? Con là vợ của Triệu Đại Hưng, là nữ chủ nhân của cái nhà . Bây giờ là khách lục lọi lung tung, mà là con, chủ nhà, cho phép lục. Con gọi họ lục đấy. Mẹ lễ phép, chứ con thể lễ phép . Đại Hưng gì cũng là chủ nhiệm trong nhà máy lớn. Chuyện mà truyền ngoài, chẳng là trò cho thiên hạ ?”

 

Tiêu Kế Lương run run môi: “Mày... Mày... Thằng Đại Hưng nhà tao ly hôn với mày! Mày nhà ! Mày dắt díu cả nhà mày cút hết ngoài cho tao! Cút hết!”

 

Tô An nhe răng: “Câm miệng! Còn ồn ào nữa, tao đ.á.n.h c.h.ế.t!”

 

Tiêu Kế Lương run lên bần bật, mắt đầy vẻ hoảng sợ, vô thức lùi , dựa tường, trượt dần xuống.

 

“Tao... tao cho mày ... tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm. Mày... mày dám... đối xử với già như thế... sẽ báo ứng...”

 

“Tao tin! Tao thử xem!”

 

Buổi tối, lúc ăn cơm, Tô An bưng bát cơm, chỉ cái bát muối to mặt Tiêu Kế Lương, hiệu cho bà ăn.

 

“Nhanh lên! Mẹ đừng lúc nào cũng giữ lời. Mẹ mà cứ thế, coi lời như rắm hết. Mẹ chẳng bảo ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm ? Con ăn hai bát cơm, ăn hai bát muối !”

 

Tiêu Kế Lương bát muối đầy mặt, mặt như đưa đám, về phía Triệu Đại Hưng đang sợ sệt đối diện.

 

Triệu Đại Hưng tan , về đến khu tập thể tin Tô An trở . Hắn còn kịp nhà chạy tìm Trần Thạch Ngọc (tổ trưởng tổ dân phố). Trần Thạch Ngọc ý đồ của , đầu bắt đầu đau. Sau đó, bà cố nặn một nụ , khuyên :

 

“Đại Hưng , cái con bé Tiểu Tô c.h.ế.t cũng chịu ly hôn. Nó lâu như , giờ về, là nó nghĩ thông , về sống tử tế với thì . Vợ chồng mà, chút xích mích là chuyện bình thường. Hay là cứ về nhà xem thế nào ?”

 

“Cậu xem, sắp Tết đến nơi , nhà nhà đoàn tụ. Nó mà ý định sống với , thì nó cũng chẳng vội về gì. Cậu là đàn ông, bao dung nó một chút...”

 

Vừa đẩy khuyên, cuối cùng cũng tống Triệu Đại Hưng . Trần Thạch Ngọc lập tức đóng sập cửa , hạ giọng dặn nhà: “Nếu nhà nó ai sang tìm, cứ bảo là ốm, ?”

 

Triệu Đại Hưng tìm viện trợ, đành lủi thủi về nhà. Vừa cửa, thấy một đám nhà Tô An, định bỏ chạy, liền Tô Bình túm lấy gáy, xách ngược trở .

 

Từ lúc đó đến giờ, dám hó hé một tiếng, co rụt cổ, ngoan ngoãn sô pha.

 

Đương nhiên, chạy, mà chủ yếu là bên trái là Tô Bình, bên là Vương Tiểu Thúy. Hắn kẹp ở giữa, thể nhúc nhích.

 

Tô An như hồ ly, gắp cho Triệu Đại Hưng một đũa rau xanh: “Anh Đại Hưng, ăn !”

 

Vương Tiểu Thúy lùa cơm : “Con rể , xem con gầy kìa. Mau ăn ! Mẹ ở nông thôn khổ nửa đời , may mà con gái tìm tiền đồ như con. Sau , chuyện dưỡng lão, hưởng phúc của đều trông cậy con hết đấy!”

 

Tô Bình dùng hành động để chứng minh cái gì gọi là "thùng cơm". Anh ăn liền bốn bát cơm mà thèm nghỉ, ăn đến nỗi Tiêu Kế Lương tim gan nhỏ máu.

 

Còn nhiệm vụ của Nhậm Tam là... trông ba đứa trẻ nhà họ Triệu...

 

 

Loading...