Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 160: Cùng nhau đến nhà họ Triệu ăn Tết
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:35
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù đều mệt, nhưng Vương Tiểu Thúy vẫn vô cùng phấn chấn, ngắm nghía khắp căn phòng.
“Đèn trong thành phố cũng khác, sáng hơn ở quê nhiều.”
Tô An nhếch mép: “Giống ? Ở quê cái bóng đèn 15 oát, còn mất điện. Con lắp bóng 60 oát đấy.”
Nhậm Tam cũng ngơ ngác xung quanh. Sau ... thể ở đây ?
Phải cố gắng, cố gắng! Mình siêng năng! “Cái đó... chị An An, thím ơi, mấy thứ cần lấy dọn dẹp ạ?”
Vương Tiểu Thúy lắc đầu: “Muộn quá , mai hẵng dọn. Đi xe cả ngày, mệt c.h.ế.t .”
Nhậm Tam đảo mắt: “Vậy con bếp xem gì cần giúp . Thím với chị An An nghỉ . Lát nữa con rót nước ấm cho hai .”
Cả nhà tắm rửa qua loa, nghỉ. Ba phòng ngủ, Tô An một phòng, Vương Tiểu Thúy một phòng, Nhậm Tam tạm thời vẫn ngủ chung với Tô Bình.
Ngày hôm , Tô An ngủ một mạch đến hơn mười một giờ trưa mới dậy.
Ngoài phòng khách, Nhậm Tam và Vương Tiểu Thúy đang sắp xếp đống đồ hôm qua mang từ quê lên.
Tô Bình thì ở ngoài sân, đang lụi cụi đóng mấy tấm gỗ vụn, chuẩn một cái chuồng gà.
Thấy Tô An dậy, Nhậm Tam vội chạy , vẻ mặt lấy lòng: “Chị An An dậy ? Sao ngủ thêm chút nữa? Chị đói đúng ? Em hâm bữa sáng trong bếp . Chị rửa mặt , em bưng cho chị.”
Vương Tiểu Thúy bóng Nhậm Tam chạy , : “Thằng bé siêng thật. Sáng dậy, nó nấu xong bữa sáng, còn sắc t.h.u.ố.c cho nữa.”
“À, An An, lúc nãy hai bà hàng xóm qua hỏi con về . Một bà bảo gọi bà là bà nội Đại Bảo, còn một bà tên gì... Anh . Họ nhiệt tình lắm, bảo rảnh thì qua nhà họ chơi.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vừa đến một nơi mới, tỏ thiện, khiến Vương Tiểu Thúy, một phụ nữ nông thôn mới lên thành phố, cảm giác yêu mến mà lo sợ.
Phải rằng, trong mắt nhà quê như bà, thành phố lúc nào cũng cao cao tại thượng, khó chuyện, dễ gần, còn coi thường khác. Họ cùng đẳng cấp với những nông dân chân lấm tay bùn như bà.
Tô An hiểu rõ niềm vui của Vương Tiểu Thúy, cô uể oải gật đầu: “Mẹ, hàng xóm ở phố Phúc Khánh tính lắm. Mẹ việc gì thì cứ bê cái ghế đẩu cửa mà . Mọi nhiệt tình lắm.”
“Mẹ cứ thoải mái, đừng câu nệ. Ai cũng như ai thôi. Sau chúng cũng ở đây, đều là hàng xóm láng giềng, ai cao hơn ai một bậc cả.”
Vương Tiểu Thúy sững , chằm chằm Tô An: “Mẹ... cũng là... thành phố ?”
“Hộ khẩu của con với hai bây giờ đều ở căn nhà . Mẹ là của bọn con, là thành phố?”
“Với , chỉ cần cả nhà ở bên , thì ở cũng quan trọng gì.”
“, đúng! Sau sẽ ở cùng các con.”
Sửa soạn một hồi, Tô An vươn vai, ngoài phố.
Mấy hàng xóm đang phơi nắng ở cửa, thấy Tô An , vội cất tiếng chào.
“Tiểu Tô đấy ! Nửa đêm hôm qua bà tiếng động, bò dậy xem. Nghe thấy giọng mày, bà đoán chắc là chúng mày về. Sáng nay sang ngó, đúng là chúng mày về thật.”
Tô An tươi , chào hỏi từng một: “Bà nội Đại Bảo, lâu gặp! Bà đang gì thế? Đầu Đại Bảo cũng chấy ?”
Bà nội Đại Bảo ngượng ngùng: “Chứ còn gì nữa. Vừa bắt mấy con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-160-cung-nhau-den-nha-ho-trieu-an-tet.html.]
“Bà Đào! Lại khâu đế giày ạ? Bà khâu thế dùng hết ? Ngày nào cũng khâu. Ồ, quá! Cái đồ để dẫm chân mà bà cũng thế , phí ?”
Bà Đào Tô An lật xem mấy cái đế giày trong rổ, toe toét, để lộ ba cái răng sún, hạ giọng, lén lút: “Tiểu Tô , bà trộm cho mày nhé, đừng cho ai . Cái đế giày bán tiền đấy. Loại thêu hoa thế , mấy cô công nhân viên chức trong xưởng thích lắm. Một đôi bán một hào hơn cơ.”
Khóe miệng Tô An giật giật. Cả cái phố ai cũng bà Đào bán đế giày, mà bà còn vẻ thần bí: “Bà ơi, bà cho con cũng vô dụng. Tiền ai cũng kiếm . Mấy cái việc tỉ mỉ , ai mà nổi. Một đôi đế giày khâu cả ngày xong.”
Bà Đào càng tươi, giơ bàn tay khoe: “Tao... tao ! Tao một ngày khâu năm cái đấy.”
Tô An dạo một vòng quanh phố, chẳng mấy chốc, cả phố đều em nhà họ Tô về.
Vương Khang, "Khỉ Con" và một đám trẻ con nghỉ đông, kéo đến nhà họ Tô tìm Tô Bình chơi.
Vang Tiểu Thúy thấy , vội vàng túi lấy một bát khoai lang khô, chia cho mỗi đứa trẻ hai miếng.
Một khi chia thì thể dừng. Lũ trẻ cả phố gần như kéo hết đến.
Mấy đứa trẻ cầm khoai lang khô, tụ tập hết ở cửa nhà họ Tô chơi đùa. Nào là chơi "bản" (thẻ giấy hình vuông), nhảy lò cò, còn trò co một chân lên, nhảy lò cò chọi (chọi gà).
Một vài phụ thấy con cho đồ ăn, cũng tụ tập chuyện phiếm.
Chỉ nhờ hai bát khoai lang khô, Vương Tiểu Thúy nhanh chóng hòa nhập với phố Phúc Khánh. Bà ở cửa, buôn chuyện với . Nhất thời, cửa nhà họ Tô náo nhiệt hẳn lên.
Nhậm Tam xổm một bên, chơi đùa, mắt sáng lấp lánh.
Ở quê, ít chơi với . Vì lúc nào cũng bẩn thỉu, dơ hôi, còn vô việc . Nếu ai tìm chơi, bà bác hai sẽ c.h.ử.i luôn đó.
Vì , bất kỳ bạn nào. Dù lúc rảnh rỗi, cũng chỉ thể từ xa, thèm thuồng khác chơi.
Người trong thôn , đa phần là ánh mắt ghét bỏ, bởi vì là một đứa ăn trộm vô ơn, điều.
“Mày tên là Nhậm Tam đúng ? Lại đây chơi với bọn tao .”
Nhậm Tam thấy Vương Khang vẫy tay gọi , ngơ ngác chỉ tay mặt .
“ ! Mày cái ?” Vương Khang giơ mấy cái "bản" trong tay lên.
Nhậm Tam lúng túng lắc đầu: “Tao .”
Vương Khang nghĩa khí: “Tao cho mày mượn mấy cái. Lát nữa mày thắng, nhớ trả tao đấy!”
Chơi một hồi "bản", Nhậm Tam từ hưng phấn ban đầu, dần dần trở nên căng thẳng, áp lực đến mức c.ắ.n cả môi.
Cậu thua Vương Khang 11 cái 'bản'. Món nợ khổng lồ đè nặng lên vai, khiến tài nào nổi.
Một bên cạnh mách nước, bảo tìm Tô Bình giúp. Nhậm Tam như vớ cọc cứu mạng, đáng thương Tô Bình.
Một giờ , Nhậm Tam ôm một chồng "bản" lớn, rạng rỡ. Còn Vương Khang và đám bạn thì méo mặt.
Buổi tối, khi ăn cơm xong, Tô Bình dẫn Nhậm Tam một góc, dạy học chữ. Vương Tiểu Thúy dọn bàn, bàn với Tô An: “An An, cũng sắp Tết . Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, mai con đưa chợ dạo một vòng. Chúng cũng sắm sửa đồ Tết thôi.”
Tô An mắt sáng lên. , nghỉ ngơi một ngày, cũng nên chuyện chính .
“Mẹ, đồ Tết cần mua . Nhà họ Triệu chắc chắn chuẩn xong cả . Con sẽ dắt cả nhà đến nhà họ Triệu ăn Tết.”