Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 159: Đúng là đại biến thái

Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:34
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một hồi chen lấn hỗn loạn, cả nhóm Tô An cuối cùng cũng lên tàu hỏa, và nhờ vóc dáng của Tô Bình và Vương Tiểu Thúy, họ cũng chen một góc nhỏ ở lối .

 

Tàu hỏa lắc lư tiến về phía . Vì trời còn sớm nên tàu ồn ào náo nhiệt, tiếng trẻ con la , tiếng phụ nữ mắng chửi, và cả tiếng tụ tập khoác lác, c.h.é.m gió, buôn chuyện ầm ĩ.

 

Nhậm Tam hình nhỏ bé, nắm chặt lấy vạt áo Tô Bình. Tô Bình thấy chen lấn, ngã trái ngã , liền dùng bàn tay to lớn của , che chở trong lòng.

 

Tô An cũng Vương Tiểu Thúy ôm hờ, dựa ké ghế của khác.

 

Tả Tổ Nghênh bực bội ngoài cửa sổ, lắng tiếng chuyện hỗn độn bên tai.

 

Vô tình, một cái tên thu hút sự chú ý của .

 

“Nhậm Tam, em em từng học ? Một ngày cũng từng đến lớp?”

 

“Chưa ạ! Ba em đang chuẩn cho em học thì... năm đó ông mất.”

 

“Vậy em chữ nào ?”

 

“Em , nhưng nhiều. Chắc mười mấy, hai mươi, hoặc vài chục chữ gì đó. Lúc em họ em học bài, em bên cạnh xem lén.”

 

Tả Tổ Nghênh lục tình tiết trong đầu, đột nhiên mở to mắt.

 

Nhậm San? Cái nhân vật trong truyện IQ cao ngất ngưởng, m.á.u lạnh, biến thái, điên cuồng á?

 

Chỉ cần ai qua cuốn truyện đó, đều sẽ ấn tượng sâu sắc với cái tên . Bởi vì cô bi t.h.ả.m tột độ, tàn nhẫn tột độ. Phần bình luận chia hai phe, cãi long trời lở đất vì nhân vật .

 

Trong truyện, Nhậm San từ nhỏ ngược đãi. Mười bốn tuổi bán khu đèn đỏ ở phía Nam. Mười sáu tuổi, cô g.i.ế.c kẻ canh giữ trốn thoát. Trên đường chạy trốn, cô gặp một bụng, sẵn lòng giúp đỡ. Kết quả, khiến cô tâm tin tưởng , bán cô một vùng núi sâu hẻo lánh.

 

Trải qua hơn hai năm tra tấn và lên kế hoạch, năm mười tám tuổi, Nhậm San nhân một đám tang trong thôn, lợi dụng hai con gà ăn thạch tín, đầu độc cả thôn. Sau đó, cô ở cùng với đám t.h.i t.h.ể suốt nửa tháng trời. Sau khi dưỡng thương xong, cô vơ vét sạch sẽ cả làng, phóng hỏa, biến mất dấu vết.

 

Khi cô xuất hiện trở mặt , biến thành một kẻ biến thái tàn nhẫn, độc ác, chỉ đến lợi ích.

 

kiểm soát các tổ chức tội phạm ở phía Nam, đùa bỡn quan chức địa phương trong lòng bàn tay, hai tay nhuốm đầy m.á.u tươi. IQ của cô cao đến đáng sợ, tinh thông đủ loại thủ đoạn. Cô tin bất cứ ai, chút lòng thương hại nào đối với sinh mạng.

 

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì cô cảm nhận từ thế giới , đều là ác ý. Nghĩ đến những vụ án hung tàn mà Nhậm San gây trong truyện, Tả Tổ Nghênh thấy lông tóc dựng hết cả lên.

 

Anh theo hướng phát âm thanh...

 

Phù~

 

Tả Tổ Nghênh thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Hóa là cùng họ, cùng tên, nhưng khác chữ. Dọa hết hồn, suýt nữa thì quỳ xuống ôm đùi. Đây chính là nhân vật mà ngay cả con cưng của trời cũng g.i.ế.c nổi.

 

Anh định thu ánh mắt , thì thấy cô gái đang co ro trong lòng một phụ nữ, đang mở to đôi mắt, về phía . Trong mắt cô, tràn ngập lửa giận.

 

Mặc dù lý trí bảo đừng xen chuyện khác, nhưng Tô An vẫn thể đè nén cơn tức giận trong lòng.

 

Một gã đàn ông trung niên bỉ ổi trạc bốn mươi tuổi, đang lợi dụng lúc tàu xóc nảy, giở trò sàm sỡ với một cô gái trẻ gầy yếu phía .

 

Cô gái trẻ cảm nhận thứ gì đó đang lợi dụng lúc tàu xóc nảy, thúc m.ô.n.g từ phía . Cô sợ đến mức mặt trắng bệch, nhưng dám lên tiếng, chỉ thể cúi đầu, từ từ nhích lên phía , cố gắng tránh xa gã trung niên bỉ ổi .

 

Thế nhưng, gã đàn ông phía dường như cô đang định gì. Hắn loạng choạng như vững, đặt một tay lên vai cô.

 

Sau đó, mỉm : “Xin nhé, chật quá.”

 

Cô gái trẻ lập tức sợ đến đỏ hoe cả mắt, xung quanh như cầu cứu.

 

trong toa tàu đông đúc, ồn ào, chẳng ai chú ý đến ánh mắt cầu cứu của cô.

 

Chỉ Tô An, cách đó bốn, năm , là thấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-159-dung-la-dai-bien-thai.html.]

Tả Tổ Nghênh theo ánh mắt như lửa đốt của cô, sang bên cạnh , và nhanh chóng hiểu vấn đề.

 

Ở những nơi đông như tàu hỏa, việc chen lấn, va chạm là hết sức bình thường. Nếu cô gái la lên, còn trả đũa.

 

Anh nghĩ nhiều, đưa tay , vỗ một cái lên m.ô.n.g gã đàn ông , còn dùng sức bóp nhẹ hai cái.

 

Gã trung niên bỉ ổi giật b.ắ.n , đầu .

 

Tả Tổ Nghênh trưng vẻ mặt sủng nịnh, nháy mắt với gã, như , vẻ mặt thẹn thùng. Anh véo m.ô.n.g gã hai cái nữa, từ từ nhắm mắt , vẻ mặt say đắm, chu môi về phía gã. Bàn tay to của men theo mông, lướt xuống đùi gã.

 

Gã trung niên mặt mày hoảng hốt, như gặp ma. Hai tròng mắt như lồi ngoài. Ngón tay đang bám tay vịn của gã trắng bệch, run lẩy bẩy.

 

Tả Tổ Nghênh khẽ hé môi, với gã: “Ưm~ tiểu quỷ, oan gia ~ tim gan nhỏ của ~”

 

Thấy Tả Tổ Nghênh càng lúc càng quá đáng, sờ đến đùi trong của , gã trung niên sợ đến mức trán rịn một lớp mồ hôi mỏng. Sau đó, như thể chịu đựng nổi nữa, gã hoảng hốt chen lấn về phía toa tàu đằng .

 

Tả Tổ Nghênh cũng dậy, còn vươn tay như ôm eo gã, vẻ luyến tiếc, nũng nịu gọi: “Này ! Đừng ! Quay đây~”

 

“Đợi em với~”

 

Gã trung niên như quỷ đuổi, xô đẩy hành khách lối , liều mạng chạy về phía , gây một tràng c.h.ử.i bới.

 

Thật đáng sợ! Hắn gặp biến thái! Hắn sàm sỡ! Đây đúng là ác mộng! Hắn xuống tàu! Hắn xuống tàu! Hắn ở đây nữa!

 

May mắn chứng kiến bộ quá trình, Tô An cũng trợn tròn mắt. Cả cô lạnh toát. Ghê tởm quá! Biến thái quá! Thế mà cũng tay ? Nhìn bộ dạng hoảng sợ của gã trung niên, e là dọa đến sang chấn tâm lý luôn .

 

Không ngờ một trai trẻ thế là một tên biến thái. Thích đàn ông đành, còn thích cái gu... Oẹ~

 

Tàu lắc lư suốt cả chặng đường. Đến hơn hai giờ sáng, cuối cùng cũng tới ga tàu hỏa thành phố A.

 

Thời tiết lạnh. Mỗi khi thở , đều thể thấy một làn khói trắng xóa tan mắt.

 

Vừa khỏi ga, Tô An lạnh run cầm cập.

 

Nhậm Tam quần áo mỏng manh, hai hàm răng va lập cập.

 

Đêm hôm khuya khoắt, cả nhà bốn , thêm đống hành lý lỉnh kỉnh, Tô An cũng rảnh để tiết kiệm nữa. Cô chi mạnh 3 đồng 6, bao một chiếc xe ba gác mái che bằng vải bạt ở ngay cửa ga.

 

Mấy cái bao tải khổng lồ, cộng thêm bốn , nhét mà suýt nữa bung cả tấm bạt che của .

 

Bác tài đang ngủ xe, thấy khách, liền tay chân lanh lẹ thu dọn chăn mền, giúp nhét đồ lên xe.

 

“Ngồi hết, chắc chắn ! Nào nào, , đồ đạc nhét cho. Tuyệt đối rơi cái nào.”

 

“Chỗ còn treo ở đầu xe. Đảm bảo đưa các vị về tận nhà. Không , chen chúc một tí cho ấm.”

 

Trời lạnh thế , đêm hôm khuya khoắt, ông đậu xe ở cửa ga chờ là vì cái gì? Vợ ở nhà chiều giường êm?

 

Chẳng là để gặp mấy vị khách nửa đêm xuống tàu, lạnh, mệt, xe buýt, vội vã về nhà như thế ?

 

Đêm nay mà kéo mấy cuốc, một tháng cũng kiếm vài trăm đồng chứ ít !

 

Bác tài đạp xe ba gác dốc hết sức. Cả đoạn đường dài, m.ô.n.g ông gần như chạm yên xe.

 

Trong đêm khuya thanh vắng, suốt đường chỉ tiếng thở dốc và tiếng c.h.ử.i thề vì mệt của ông.

 

Ngay lúc bác tài mệt đến mức như sắp lên cơn hen, thì phố Phúc Khánh cuối cùng cũng tới.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Trả tiền xe, cảm ơn bác tài, Tô An móc chìa khóa, mở cửa nhà, dắt Vương Tiểu Thúy .

 

Tô Bình chạy tới chạy lui, xách hết đồ đạc nhà, đó lập tức bếp nhóm lửa đun nước ấm.

 

 

Loading...