Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 158: Mẹ, đầu mẹ phải 'sáng' lên!
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:33
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu phố hàng quán bên cạnh ga tàu hỏa, tụ tập đủ loại tiểu thương, bán rong, bán đủ thứ đồ sứ, chén bát, mũ nón, áo lót, khăn lụa, kẹp tóc, hoa cài đầu cho phụ nữ, còn ảnh minh tinh và các loại tranh ảnh, áp phích in lời chúc lành.
Tô An một tay kéo Vương Tiểu Thúy, một tay giữ chặt túi xách, xem hết sạp đến sạp khác.
Khi đến một sạp bán mũ, giày bông, tất, Tô An cầm một chiếc mũ kê-pi lên ngắm nghía. Vào thập niên 80, đám con trai mà một cái mũ thế , thì đúng là oách hết sảy, chắc chắn là đứa nổi bật nhất trong đám bạn.
Vương Tiểu Thúy thì cầm một chiếc mũ len lên, vẻ mặt kinh ngạc lật qua lật : “An An, con xem ! Cái vành mũ thể kéo xuống, dùng để che mặt với cổ, còn co giãn nữa. Thế thì mặt với cổ đều lạnh. Cũng thể lật lên vành mũ, dùng để trang trí.”
lúc , một gia đình ba đến sạp hàng. Vương Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, m.á.u "hóng hớt" trong bà rốt cuộc kìm . Bà dùng chân huých nhẹ Tô An, hiệu cho cô: "Mau kìa!"
Tô An theo ánh mắt của , suýt nữa thì sặc nước bọt.
Đây chẳng là cái gia đình cãi ầm ĩ, và cái gã đàn ông thích bao tải màu xanh rêu lính mà cô gặp lúc đưa lên huyện khám bệnh ?
Tả Tổ Nghênh khoanh tay ngực, theo Tả Thượng Đảng với vẻ cà lơ phất phơ. Anh mất kiên nhẫn lắng "lão lừa trọc" cẩn thận dặn dò chăm sóc bản , chăm sóc gia đình. Cái bộ dạng quyến luyến gia đình, thương vợ thương con đó, khiến chỉ bóp c.h.ế.t lão.
Mấu chốt là, , Hầu Lệ, chồng dặn dò mà còn tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. Cái vẻ hiền thục đó, thảo nào cả nhà bốn con c.h.ế.t t.h.ả.m trong tay một đứa con riêng. Thôi , c.h.ế.t oan.
Một lúc lâu Hầu Lệ mới nhớ hình như lơ con trai, vội vàng đầu níu lấy , vẻ mặt hiền từ.
“Tổ Nghênh, đợi đến thành phố A, con nhất định tự chăm sóc đấy. Ba con cũng việc ở đó, chuyện gì thì cứ tìm ba.”
“Con nữa, đang yên đang lành, cứ đòi chạy lên thành phố A bái sư gì...”
“Bái sư là phụ, chủ yếu là để ba dắt con quen công việc. Mẹ xem ba mệt đến nỗi tóc sắp rụng hết kìa. Con lớn thế , cũng san sẻ giúp ông chứ. Với , cũng chỉ mười mấy ngày nữa là Tết, bọn con về ngay mà.” Tả Tổ xong, tiện tay nhặt ngay một cái mũ lính xe tăng màu xanh lục đậm sạp, đội lên đầu Hầu Lệ.
“Đại Mỹ Lệ, quá!”
Nói , Tả Tổ Nghênh còn hát hò quái gở: “Cỏ xanh xanh, vỏ dưa hấu, cái mai rùa, bưu điện xanh~”
Hầu Lệ rõ con trai hát cái quái gì, cũng để ý đang đội mũ màu gì. Bà ngượng ngùng tháo mũ xuống, ngó nghiêng xung quanh, thấy ai chú ý , lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thằng quỷ , con gì thế?”
Tả Tổ Nghênh nhặt sạp một cái mũ quân xanh biếc, đội lên cho .
“Đừng cử động, đừng tháo ! Để con trai báo hiếu một chút chứ. Mẹ dạy dỗ những đóa hoa của tổ quốc, hầu hạ cha chồng già yếu, chồng thì công tác quanh năm, giờ con trai cũng sắp . Con mua cho cái mũ, nhớ đội mỗi ngày, để mỗi ngày đều nhớ đến con!”
Tả Thượng Đảng cái nón xanh đầu Hầu Lệ, hiểu trong lòng cứ thấy gai gai.
Tả Tổ Nghênh gật đầu một cách chân thành: “Đẹp!”
Lần Hầu Lệ cởi thật, bà ngượng ngùng Tả Thượng Đảng: “Đẹp thật ?”
Tả Thượng Đảng, vốn luôn giữ hình tượng sợ vợ, ánh mắt lấp lóe, gật đầu ậm ừ: “Ờ... Ừm... Đẹp... ! Em đội gì cũng .”
Tả Tổ Nghênh búng tay một cái, với chủ sạp: “Ông chủ, lấy cho bảy cái màu , để mỗi ngày trong tuần đổi một cái.”
Sắc mặt Tả Thượng Đảng cứng đờ.
Khóe miệng ông chủ sạp khỏi giật giật. Bảy cái nón xanh... Một tuần đổi một cái?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-158-me-dau-me-phai-sang-len.html.]
“Cái đó... xem màu khác ? Cái màu , trẻ con đội nhiều, tổng cộng mới hai cái thôi.”
Tả Tổ Nghênh lắc đầu: “Chỉ hai cái ? Thế màu đậm hơn nhạt hơn ?”
Nói , Tả Tổ Nghênh tiện tay cầm lấy một cái khăn lụa màu xanh treo dây, quàng cổ , thuận tay nhặt một đôi găng tay xanh và hai đôi tất xanh!
Tả Thượng Đảng vợ đầu đội nón xanh, cổ quàng khăn xanh, con trai còn đang kéo tay bà đeo găng tay xanh. Cả cây xanh mướt thế , khiến cho mặt Hầu Lệ cũng như ánh lên hai phần sắc xanh.
Trán ông giật thình thịch. Ông gạt phắt thằng con trai trời đ.á.n.h của , tháo cái nón xanh đầu Hầu Lệ xuống, đổi cho bà một cái mũ len màu nâu.
“Cái đó... Anh thấy cái mũ lúc nãy sặc sỡ, nhỏ. Ông chủ cũng đó là kiểu trẻ con đội. He he, em còn đến trường dạy, nên khiêm tốn một chút.”
Tả Tổ Nghênh gạt tay Tả Thượng Đảng , giật cái mũ len đầu xuống, đội cái nón xanh lên.
“Mẹ, thế , thật nổi bật mới đúng. Trên đầu nhất định sáng lên!”
Hầu Lệ thấy hai cha con bắt đầu tranh cãi, vội vàng giảng hòa: “Hai da, hai cha con gì thế? Một cái mũ thôi cũng hai cãi . Sáng sớm nay thấy hai cha con lén lút cãi ngoài sân .”
Tả Thượng Đảng vội : “Em nhầm .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hầu Lệ lạnh mặt: “Còn nhầm? Dì giúp việc cho em đấy!”
Tả Tổ Nghênh vung tay, khoác lên vai Tả Thượng Đảng: “Dì giúp việc chắc chắn thấy hai cha con gì . Bọn con thiết lắm, cãi , đúng ba!”
Tả Thượng Đảng nhận ánh mắt của con trai, vội gật đầu: “, đúng! Hai cha con lắm!”
Hầu Lệ vẻ mặt hoài nghi: “Thật ?”
Tả Tổ Nghênh vẻ mặt thành khẩn: “Chắc chắn là thật! Thôi, con cũng giấu nữa, con thẳng luôn. Vốn định cho một bất ngờ.” Nói , Tả Tổ Nghênh đầu Tả Thượng Đảng: “Nói cho Đại Mỹ Lệ , kẻo lo lắng!”
Tả Thượng Đảng vẻ mặt tự nhiên: “Cái... cái gì?”
Tả Tổ Nghênh Hầu Lệ, vẻ mặt vui vẻ : “Ba cuối năm sẽ mua cho con một chiếc Jialing 70 (xe máy)!!!”
“He he he, vui ? Bất ngờ ? Jialing 70 đấy!”
“Sau chúng về nhà tiện hơn nhiều. Lên thành phố A cần chen lấn tàu hỏa nữa. Đến lúc đó, con sẽ tự chở ba về, vèo một cái là tới. Ba, đúng ba!”
Sắc mặt Tả Thượng Đảng tối sầm. Jialing 70??? Sao nó đòi máy bay luôn ? Những sáu bảy, tám ngàn đồng chứ ít !
“He he, bọn ba đang cân nhắc... đang cân nhắc.”
Tả Tổ Nghênh bất mãn: “Cân nhắc cái gì mà cân nhắc? Ba mua thì con tự mua! Con thành niên . Bây giờ con về nhà, đào mấy thứ ông ngoại để cho con . Con tự... Ưm ưm ưm...”
Hầu Lệ vội bịt miệng Tả Tổ Nghênh , mắt lo lắng ngang ngó dọc, đó hạ giọng: “Thằng quỷ , con linh tinh cái gì thế hả?”
Tả Thượng Đảng cũng sửng sốt, vội gật đầu: “Mua! Cuối năm mua! Mua về chúng cũng tiện...”
Tả Tổ Nghênh lúc mới hài lòng: “Phải thế chứ! Keo kiệt, bủn xỉn! Lại là mua nổi!”
Quay đầu , con ngươi lập tức tối sầm . Mấy thứ ông ngoại để cho , quả nhiên còn.