Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 157: Rời làng về thành phố
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:32
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà ngoại Lý Ngọc Lan nỡ xa cháu ngoại, cứ giữ Tô An và ở qua Tết hẵng .
Tô An suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ở . Thứ nhất là trong thôn đồn thổi linh tinh cũng ít.
Thứ hai là về lâu như , Tô Kiến Quân và Triệu Đại Hưng bên thế nào . Tô An "nhớ mong" bọn họ.
Trước khi , Vương Tiểu Thúy dắt Tô Bình lên trấn mua ít thức ăn về, bày hai bàn tiệc ở nhà, mời vợ chồng Vương Vĩnh Thuận, Vương Vĩnh Chính, vợ chồng Vương Trường Nghĩa, và cha con Vương Lợi Hoa đến ăn cơm.
Lưu Hiểu Mai hiếm hoi cũng mặt. Tuy bà vẫn trầm mặc ít lời, cả bữa câu nào, nhưng chủ động giúp dọn dẹp bát đũa.
Vương Tiểu Thúy đem một ít khoai lang mang , cùng với hũ dưa muối trong nhà, đưa hết cho Vương Vĩnh Thuận.
Chìa khóa nhà thì giao cho Vương Vĩnh Chính giữ.
Trong nhà còn ba con gà, hai con đang đẻ trứng. Bà nỡ bỏ, liền tìm một cái bao tải, khoét ba cái lỗ, nhét gà , đầu gà thò ngoài. Bà định cứ thế xách lên thành phố A.
Sáng sớm hôm , Lưu Hiểu Mai đến. Trên tay bà xách hai cái túi, mặt đầy ngượng ngùng đưa cho Vương Tiểu Thúy.
Vương Tiểu Thúy chút quen khi thấy bà chị dâu đột nhiên khách khí như , vội đẩy cái túi trong tay Lưu Hiểu Mai về: “Tấm lòng của chị Hiểu Mai, em nhận, còn đồ thì thôi ạ.”
Sắc mặt Lưu Hiểu Mai lập tức trở nên khó coi.
Tô An thấy , vội kéo Vương Tiểu Thúy sang một bên: “Mẹ! Mẹ xem còn sót cái gì dọn !”
Sau đó, cô vui vẻ đưa tay nhận lấy hai cái túi từ tay Lưu Hiểu Mai: “Cảm ơn mợ, mợ lòng quá.”
Lưu Hiểu Mai thở phào nhẹ nhõm, một cách tự nhiên: “Hôm Tuyên Anh cưới còn dư một ít đường. Tối qua tao thức cả đêm chiên một ít khoai lang lát. Cậu mày bảo mày thích ăn.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Nhà cũng gì . Cái túi còn là lạc tao với mày bóc sẵn. Mày yên tâm, bọn tao rửa tay sạch sẽ mới bóc. Nghe phụ nữ ăn cái bổ máu. Mày... mày đừng chê.”
“Còn nữa... một nữa cảm ơn mày cứu Tuyên Anh. Nếu mày... Tuyên Anh nhà tao chắc chắn sống nổi. Nó mà xảy chuyện, tao cũng...”
Lưu Hiểu Mai giỏi giao tiếp, tự ti, mẫn cảm. Hình tượng bên ngoài của bà luôn là khắc nghiệt, lạnh lùng. vì Vương Tuyên Anh, bà vẫn cố gắng hết sức để biểu đạt lòng ơn của .
Tô An mỉm gật đầu, bất ngờ ôm lấy Lưu Hiểu Mai. Thân Lưu Hiểu Mai cứng đờ, dám cử động.
lúc , bên tai bà vang lên một câu nhẹ bẫng: “Mợ, bao năm qua mợ vất vả . Hôm , con bảo hai con tát cho thằng Trần Đem mười mấy cái tát, đ.á.n.h gãy cả răng nó .”
Lưu Hiểu Mai sững tại chỗ. Hồi lâu , bà mặt biểu cảm, bặm bặm môi, gì thêm, xoay bỏ .
Đi đến chỗ khu nhà thanh niên trí thức, bà đột nhiên rẽ một góc khuất, thụp xuống đất, che mặt , bờ vai run lên nhè nhẹ.
Nửa giờ , Lưu Hiểu Mai từ góc khuất , khôi phục bộ dạng "mặt than" như thường lệ, lạnh lùng về phía nhà .
Vì đồ đạc quá nhiều, Vương Vĩnh Chính mượn xe bò nhà Vương Trường Nghĩa, tự đưa chị gái và cả nhà trấn. Tới trấn, lúc sắp chia tay, ông mới từ trong túi lấy một cái hộp cơm cỡ lớn, đưa cho Tô Bình.
“Bình, An An, rảnh thì đưa về nhà chơi. Tới bên nhớ thư về nhà đấy nhé.”
Tô Bình vô thức đưa tay nhận lấy hộp cơm: “Cậu út, gì đây ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-157-roi-lang-ve-thanh-pho.html.]
Vương Vĩnh Chính : “Bà ngoại các con con thích ăn vịt. Nhà thịt một con vịt xào lên . Các con mang lên xe mà ăn.”
Vương Tiểu Thúy ái ngại: “Vĩnh Chính! Cả nhà mới nuôi mấy con vịt? Lần thịt một con, bảo mày mang biếu nhà ông Trường Nghĩa một con. Giờ thịt nữa! Lấy gì mà ăn Tết, đãi khách?”
Vương Vĩnh Chính bực bội đáp : “Trời ơi! Nuôi thì chẳng để ăn ? Ăn hết thì nuôi! Với , đất đai chị đều để cho em trồng, chẳng lẽ Bình với An An ăn một con vịt ?”
“Thôi thôi! Lên xe nhanh , kẻo hết chỗ. Ra ngoài, lời An An nhiều . Nếu gặp thằng Tô Kiến Quân, đ.ấ.m nó mấy cái. Nhà còn việc, tiễn các nữa!”
Tô An nhân lúc út và đang chuyện, chạy qua tiệm bánh bao bên cạnh mua hai túi bánh bao. Cô còn nhét thêm thứ gì đó trong túi. Thấy út đ.á.n.h xe bò chuẩn , cô vội vàng xách hai cái túi giấy dầu, đuổi theo: “Cậu út! Cậu đợi chút!”
Vương Vĩnh Chính đầu : “Sao? Rơi đồ ?”
“Không ạ.” Tô An thở hổn hển, đưa hai cái túi giấy dầu cho .
“Con mua hai túi bánh bao. Cậu mang một túi về cho Tú Vân với bà ngoại ăn. Một túi đưa cho nhà cả.”
Vương Vĩnh Chính nhíu mày: “Mua gì cho tốn tiền? Nhà lương thực ăn. Con cầm lấy mà ăn dọc đường!”
Tô An nhét thẳng hai cái túi lòng : “Con mua cho ! Cậu con ? Con cho Tú Vân, cho bà ngoại, với cho nhà cả! Không phần của !”
Bốn nhà Tô An xách theo vô đồ đạc. Hai cái túi hành lý lớn nhét căng phồng, còn một cái bao tải siêu lớn đựng đầy củ cải khô, khoai lang khô, cùng đủ loại chai lọ lớn bé. Bên trong nào là mốc đậu, nào là bã đậu muối, nào là các loại rau khô. Và dĩ nhiên, còn "bảo bối" của Vương Tiểu Thúy: ba con gà.
Cái bao tải lớn nhất do Tô Bình vác. Vương Tiểu Thúy dùng đòn gánh gánh hai túi hành lý. Nhậm Tam cũng vác một cái bao tải nhỏ.
Tô An xách đồ ăn vặt xe, và cầm ba con gà.
Từ thị trấn, họ bắt xe đò lên huyện, từ huyện đổi xe lên thành phố C. Tiếp tục chuyển xe buýt để đến ga tàu hỏa.
Lần vận may như . Sáng sớm tinh mơ, họ xuất phát từ thôn 93, đổi năm chặng xe mới tới ga tàu hỏa thành phố C. Lúc là 2 giờ chiều.
Chờ Tô An xếp hàng dài mua vé tàu, đến lượt cô thì gần ba giờ.
Mua vé tàu thời giống như . Vé là những tấm bìa cứng nhân viên bán vé rút từ trong hộp. Người bán vé tự tay dập ngày tháng, ghi ghế ngay tại chỗ.
Tô An hỏi thăm, một lớn mang kèm một trẻ em miễn phí, nên Nhậm Tam theo họ cần mua vé.
Lần cùng với em họ của bà bác hai, là thuộc dạng trốn vé.
Ba vé đều là vé , chỗ . Hơn nữa, thời gian lên tàu là gần 9 giờ tối. Tới thành phố A, chắc cũng 2 rưỡi sáng.
Mua vé, Tô An cũng thấy yên tâm. Vé còn hơn là vé, ngủ ở nhà ga.
Nhìn phòng chờ đông nghịt , Tô An cảm thấy khí ngột ngạt, vẩn đục!
Cô đeo cái túi nhỏ đựng đồ quý giá lên , sang với Vương Tiểu Thúy: “Mẹ, bảo hai với Nhậm Tam ở đây trông đồ. Chúng ngoài ga dạo chút. Lúc nãy đến, nhiều bày hàng rong ở ngoài đó ?”
Vương Tiểu Thúy mấy tiếng đồng hồ, cũng thấy mệt mỏi khó chịu. Đề nghị của Tô An đúng ý bà: “Ừ, . Hai con ngoài hít thở khí, lát nữa về đổi cho thằng Bình với tiểu Tam.”
“Hai đứa trông đồ cẩn thận đấy nhé.”