Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 151: Người đáng thương đầy rẫy
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:26
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một lớn một nhỏ mặt Tô An, cả hai cùng cụp vai, cúi đầu, giống như hai đứa trẻ sai, đang chờ giáo viên phê bình.
Tô An đau đầu về phía trai: “Anh hai, đây?”
Tô Bình chột : “Bánh trứng... , Nhậm Tam thấy ăn bánh trứng tàu hỏa. Anh cho nó hai cái. Thơm quá, nên nó theo về nhà.”
Vương Tiểu Thúy sợ đến mức giơ tay lên định đ.á.n.h Tô Bình: “Cái thằng trời đ.á.n.h ! Mày cái gì hả? Mày cái gì ? Mày dám bắt cóc con nhà về giấu ?”
“Trời ơi! Thế thì bây giờ? Hôm nay thằng Trần Đông còn công an bắt . Mày sống nữa ?”
Nhậm Tam thấy Vương Tiểu Thúy đ.á.n.h Tô Bình, vội vàng chạy lên ôm lấy cánh tay bà: “Đừng đánh, đừng đánh! Thím ơi, thím đừng đ.á.n.h con! Thím đ.á.n.h thì đ.á.n.h con , con sợ đau! Không mang con về, là con tự trộm theo .”
“Anh là . Anh còn đuổi con mấy , bảo con về tìm bà bác hai. Là con lời, là con tự trộm theo .”
Trái tim Nhậm Tam như treo lơ lửng. Cậu thể sống sót tay bà bác hai, cũng là nhờ chút nhanh nhạy.
Cậu ở , phụ thuộc ý của Tô An.
Vì , quỳ thẳng xuống mặt Tô An: “Chị ơi, em ăn . Em thể nhiều việc. Em thể giặt quần áo, nấu cơm. Em ăn cũng ít. Cho heo ăn, quét sân, trông trẻ, thu lúa mạch, thu ngô... em đều hết! Em khỏe lắm! Nhiều nhất, một ngày em gánh 27 gánh nước. Một ngày em ăn hai củ khoai lang là đủ . Chị cho em ở , em ích!”
Tô An chút d.a.o động: “Cậu , nếu nhà tìm đến đây, trai sẽ gặp chuyện gì ?”
Nhậm Tam vội lắc đầu: “Chị ơi, ai tìm em . Bố em c.h.ế.t cả . Bà bác hai chiếm nhà, chiếm sân của nhà em, ngày nào cũng đ.á.n.h mắng em. Lúc em còn nhỏ, bà mấy vứt em . Có một , bà còn nhân lúc lụt, đưa em bờ sông giặt quần áo, đẩy em xuống. Là em tóm cành cây ven bờ, bò lên .”
“Bọn họ chỉ mong em c.h.ế.t ở ngoài, như nhà của em sẽ thuộc về bà . Họ tìm em .”
Nói , Nhậm Tam sợ Tô An tin, liền vạch tay áo và vạt áo rộng thùng thình lên, cho Tô An xem những vết thương cánh tay và bụng.
Trên cơ thể da bọc xương đó, chằng chịt những vết sẹo dữ tợn. Cả Tô Bình và Vương Tiểu Thúy đều kìm mà kinh ngạc kêu lên.
Nhậm Tam chỉ một vết sẹo to bằng ngón tay út lớn bụng: “Đây là do em trai tè quần. Bà bác hai mắng em xi tè cho nó đúng giờ, nên dùng kẹp sắt nung nóng dí . Chỗ là lúc ông bác và bà bác cãi , đẩy em ngã cái bát vỡ, rạch. Còn đây là...”
“Còn cái nữa, cái là do em ở trong chuồng heo, lúc ngủ heo gặm.” Nhậm Tam chỉ một vết sẹo lõm sâu bắp chân.
Đôi mắt Tô An chằm chằm, tràn ngập sự khẩn cầu, như thể đang kể chuyện của một khác .
Tô An lặng lẽ kể. Trong mắt cô thoáng qua một tia phức tạp. Đã từng lúc, cô cũng giống như Nhậm Tam, vạch áo lên, để lộ những vết sẹo dữ tợn cho khác xem, chỉ để cầu xin sự thương hại của họ.
Nhậm Tam đúng là một đứa trẻ đáng thương. cô và quen. Ở thành phố A, cô còn một đống chuyện rối rắm giải quyết xong, lý do gì chăm sóc con của khác. Người đáng thương đời nhiều lắm.
Nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài, là đầu đông. Anh trai mang về , cũng nỡ đuổi ngay. Cô nhớ ở thành phố A cô nhi viện. Vứt cô nhi viện là xong, đỡ tốn công sức, cho tất cả .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Đừng nữa. Hôm nay mệt cả ngày . Nấu cơm ăn ngủ . Chuyện khác để hẵng .”
Tô Bình thở phào nhẹ nhõm, đầu , nhe răng may mắn với Nhậm Tam.
Vương Tiểu Thúy con gái đói bụng, ái ngại Nhậm Tam một cái, xoay nấu cơm.
Lòng Nhậm Tam thấp thỏm yên. Chị gái vẫn gật đầu đồng ý cho ở . Chị giữ .
Không, nỗ lực. Mình cho chị thấy, là một ích.
Thấy Vương Tiểu Thúy bếp, Nhậm Tam vội vàng chạy theo , vẻ mặt lấy lòng: “Thím ơi, để con nhóm lửa cho.”
Một đêm mộng mị.
Ngày hôm , Tô An là dậy muộn nhất. Nhậm Tam thấy Tô An thức dậy, vội vàng bê nước rửa mặt đến, đon đả : “Chị ơi, bữa sáng em hâm nóng bếp . Em bưng cho chị nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-151-nguoi-dang-thuong-day-ray.html.]
Không đợi Tô An mở miệng, Nhậm Tam đặt chậu nước xuống, chạy tót bếp bưng bữa sáng .
Sau khi đặt cơm lên bàn, lẳng lặng chạy bếp thái củ cải.
Tô An đầu , trong cái sọt lớn bên cạnh, thái nửa sọt củ cải. Miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, là quen những việc .
Tô An rửa mặt đ.á.n.h răng xong, ăn sáng xong thì Vương Tuyên Anh đến.
Nhìn cái vẻ rón rén cẩn thận của Vương Tuyên Anh, Tô An khỏi buồn .
“Sao thế chị?”
“Không... gì.”
“Chị em cũng . Bên ngoài đồn thổi khó lắm đúng ?”
Vương Tuyên Anh ánh mắt hiện lên vẻ áy náy: “An An, mấy ngày nay chị ở nhà với em, chúng ngoài nữa. Mấy bà nhiều chuyện cái miệng độc địa lắm.”
“Chị mắng bọn họ hết .”
“Xin em, vốn dĩ đây là chuyện chị chịu, em đều là chịu chị...”
Tô An phì : “Chị gì thế?”
“Em căn bản là thèm để ý em thế nào. Họ thích thì cứ , em cũng sứt mẻ miếng thịt nào.”
“Đợi chị xuất giá xong, em cũng lên thành phố A. Có khi cả đời cũng chẳng gặp những đó. Em mà để ý.”
Vương Tuyên Anh thấy Tô An giống như đang dối, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hai đang chuyện thì Lý Ngọc Lan (bà ngoại) chống gậy, run run rẩy rẩy tới.
Bà sinh năm 1925, lúc còn nhỏ, điều kiện gia đình cũng thuộc dạng khá giả. Bà còn hiểu chuyện nhà bắt bó chân.
Thời đó, lấy bó chân , quý giá. Không ngờ đến lượt bà thì xuống đồng việc.
cái kiểu chân bó , xa một chút là nổi, dễ ngã. Từ khi gả cho ông Vương Khai Phúc, bà ít khi xuống đồng, chủ yếu là ở nhà trông con, quanh quẩn bên bếp lò.
Lý Ngọc Lan vịn khung cửa, trong nhà: “An An, dậy con?”
Vương Tuyên Anh thấy bà ngoại đến, vội vàng cửa đỡ: “Nội, nội đây?”
Tô An ngẩng đầu: “Lại?”
“Bà ngoại, lúc bà đến ạ?”
Lý Ngọc Lan gật đầu: “Hôm qua tao đến . Thằng út mày bảo trời tối, sợ tao ngã, bắt tao ở nhà, cho tao . Làm tao tức cả đêm ngủ . Sáng tinh mơ tao mò sang xem mày, thì mày vẫn còn ngủ. Tao về.”
“Tao lo cho mày, nên tự đến xem mày. Tao sợ bọn nó đều dối tao!” Lý Ngọc Lan vỗ vỗ mu bàn tay Tô An.
Tô An trong lòng thấy ấm áp: “Bà ngoại, con , con khỏe mà.”
Lý Ngọc Lan vẻ mặt đau lòng, vuốt tóc Tô An: “Bà cũng là phụ nữ. Gặp chuyện , trong lòng khổ , lẽ nào bà ? May mà thằng Trường Nghĩa nó ngang qua. Vừa tao bảo thằng út mày bắt con vịt mang sang biếu ông Trường Nghĩa mày .”
“Cái lão già Trần Thư Danh , cả đời việc gì . Đẻ một lũ con cháu, đứa nào cũng hư hỏng. Sớm muộn gì ông cũng gặp báo ứng.”
“Nếu nhà nó đứa nào cũng như , đáng lẽ khi ông ngoại mày mất, tao xui ông vác s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t cả nhà chúng nó .”