Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 150: Cứ đợi chồng tôi trả thù đi!
Cập nhật lúc: 2025-11-03 04:12:25
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An mắt đỏ hoe, vẻ mặt đầy hận ý Trần Thư Danh: “Trả cho ông? Ông còn mặt mũi mà đòi trả ?”
“Nhà họ Vương chúng nay luôn dĩ hòa vi quý. Lần báo án, chắc chắn là nhắm nhà họ Trần các . Nhà các từ đến nay ức h.i.ế.p bà con làng xóm, ngang ngược lộng hành, đúng là hại c.h.ế.t !”
“ cho ông , nếu nhà chồng tình hình ở đây, ông cứ đợi lãnh đạo nhà máy lớn trả thù ! Nếu thật sự hại đến mức ly hôn, nhà họ Vương chúng và nhà họ Trần các để yên !”
Trần Thư Danh Tô An uy h.i.ế.p một cách đanh thép, cũng dọa cho sững sờ. Sau đó, ông cũng trầm giọng .
“Tô An, thế, các định ỉm luôn tiền ?”
Tô An lạnh một tiếng: “Ỉm? Đây là tiền nhà họ Trần các bồi thường cho ? Giấy cam đoan rành rành, ông còn ký tên điểm chỉ ở đó cơ mà!”
Trần Thư Danh tức nghẹn họng: “Đó là với điều kiện cô tìm Trần Đông gây phiền phức nữa!”
Tô An khẩy: “Bây giờ truy cứu Trần Đông. Lúc nãy ở mặt đồng chí công an, ông thấy gì ? Là pháp luật, là nhà nước truy cứu !”
“Với , cái thỏa thuận , nãy cũng cho đồng chí công an xem . Cửa đồn công an ở ngay đằng kìa. Ông mà bản lĩnh, ông đó kiện tống tiền ông !”
Nói dứt lời, Tô An cũng đợi Trần Thư Danh trả lời, đầu bỏ .
Đùa ! Diễn cả một vở kịch lớn như , mà còn đòi trả ? Nằm mơ !
Tưởng cô cầu tình cho là cầu tình suông ?
À... hình như đúng là cầu tình suông thật.
Trần Thư Danh bóng lưng Tô An xa, vội níu lấy cánh tay Cửu Thúc Công: “Cửu Thúc Công, ông xem, ông xem bọn họ...”
Cửu Thúc Công gọi con trai đ.á.n.h xe bò đây, mất kiên nhẫn : “Tô An nó sai. Nó vi phạm bất kỳ điều khoản nào trong thỏa thuận cả. còn là chứng đây. Nó tha cho Trần Đông, nhưng là nhà nước tha cho Trần Đông!”
Lúc mấy Tô An về đến nhà, trời tối mịt. Cả nhà ba của Lưu Hiểu Mai và Vương Tuyên Anh đang thấp thỏm bất an chờ họ ở nhà.
Thấy Tô An trở về, Vương Tuyên Anh ôm chầm lấy cô, ngừng: “Xin , thật sự xin , An An... Xin em... Đều là tại chị!”
“Là chị liên lụy đến em. Hu hu hu... Nếu tại chị, em... hu hu hu...”
Tô An thấy mắt Vương Tuyên Anh sưng húp như hai quả đào, vội vàng trấn an cô: “Thôi thôi, em mà, đúng ?”
Vương Tuyên Anh khuôn mặt sưng đỏ của Tô An, áy náy đau lòng.
Rõ ràng lúc cô An An đẩy , ngoài đường cái tiếng xe bò , ngờ Trần Đông vẫn dám tay với An An.
“An An, bây giờ... bây giờ... Nếu như nhà chồng em chuyện, chẳng chị hại cả đời em ? Chị xin em, hu hu hu...”
Vương Tuyên Anh giải thích một cách lộn xộn: “Nếu nhà chồng em bên phong thanh gì, chị... chị sẽ theo em lên thành phố, chị chứng cho em, chị giải thích em.”
Lưu Hiểu Mai, vốn luôn im lặng, hiếm khi biểu cảm, lúc cũng mấp máy môi, hốc mắt đỏ hoe. Bà chắp tay ngực, cúi cảm ơn Tô An: “Cảm ơn... cảm ơn cháu.”
Vương Vĩnh Thuận ( cả) cảm kích, đau lòng, áy náy.
“Là do vô dụng. An An, cả xin cháu... Haiz...”
Vương Tiểu Thúy và Tô Bình bên cạnh, ngơ ngác hiểu gì.
Vương Vĩnh Chính ( út) cùng sang xem tình hình, cũng ngơ ngác kém.
Sáng nay ông đang ở bờ sông lùa vịt thì thấy Vương Tuyên Anh vội vã chạy đến tìm , chạy đến mức cúc áo bung cả , là An An xảy chuyện.
Giờ là nữa đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-150-cu-doi-chong-toi-tra-thu-di.html.]
Tô An thấy đều mặt đầy dấu hỏi, vội vàng mời nhà. Sau đó, cô bảo trai canh ngoài cửa, mới hạ giọng giải thích cho .
“Buổi sáng, và hai xuống đồng nhổ củ cải. Em đang ở nhà sách thì qua lỗ thông gió gác mái, thấy Trần Đông chặn chị Tuyên Anh ...”
Vương Tuyên Anh sụt sịt tiếp: “ . Sáng nay bên Lưu Gia Động mang sang một rổ bánh nếp. Em dùng rổ xách , định mang sang cho cô. Không ngờ chặn .”
“Em với là em đính hôn, sắp xuất giá . Em còn mắng , bảo đừng theo em nữa, nếu sẽ bảo út đ.á.n.h .”
“Trần Đông tức giận, liền tay với em, kéo em về phía khu nhà thanh niên trí thức. Hắn để xem ‘giày rách’ thì Lưu Hồng Dân còn . Hắn còn cô và Bình đang ở bờ sông rửa củ cải, nhà ông Trường Nghĩa và nhà thím Đổng đều chợ phiên hết , ai cứu em .”
“Hắn xé quần áo em, em sợ lắm... May mà An An chạy đến cứu em. Sau đó, chúng em thấy tiếng xe bò ở đằng xa. An An thấy quần áo em xộc xệch, liền bảo em chạy nhanh qua ruộng ngô về đây, còn em thì cản Trần Đông .”
“Em mặc xong quần áo, định tìm An An thì gặp cô và Bình. Sau đó em liền tìm út.”
“Hu hu hu, em ngờ, em ngờ xe bò đến nơi mà Trần Đông vẫn dám...”
Tô An phì : “Được , , đừng nữa. Em mà. Nếu em thương một chút, thể tống Trần Đông tù ?”
“Trần Đông nảy sinh cái ý nghĩ đó, thì đáng trừng phạt. chị Tuyên Anh , chị sắp xuất giá , thể nào cầm danh tiếng của chị để đấu với .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Em thì khác. Em vốn dĩ cũng ở thôn 93 lâu. Mấy lời đồn thổi vớ vẩn ở đây ảnh hưởng gì đến em cả.”
Tô An hề thật với nhà, rằng tất cả đều là do một tay cô sắp đặt. Chuyện , ngoài Trần Đông thì chỉ cô . Bất cứ ai khác hỏi, đều là Trần Đông giở trò lưu manh với cô.
Dù là Vương Tiểu Thúy Tô Bình, cô cũng sẽ .
Sau các còn sống ở cái thôn . Nếu lỡ để lộ chút manh mối, gây phiền phức đáng thì .
Chỉ khi họ tin từ tận đáy lòng rằng Trần Đông giở trò đồi bại với cô, thì sự phẫn nộ trong mắt họ, mặt họ, mới là chân thật nhất. Hơn nữa, Trần Đông đúng là phạm tội cưỡng h.i.ế.p thành, chẳng qua đối tượng là chị Tuyên Anh mà thôi!
Vương Vĩnh Chính lo lắng: “ mà An An, chuyện nhà chồng cháu là ? Cháu dối chuyện nhà chồng , cháu gì cả?”
Vương Tiểu Thúy đang ôm tay Tô An cũng khựng : “ , An An. Mẹ cũng con bao giờ. Sao thế con?”
Tô An : “Con đúng là kết hôn , mới cưới hai tháng. Đối tượng đúng như trong bức thư mà 'Tô An' , là phó chủ nhiệm một nhà máy lớn, tên là Triệu Đại Hưng.”
Vương Vĩnh Chính và Vương Tiểu Thúy còn kịp vui mừng, Tô An tiếp: “Ông lớn hơn con tám, chín tuổi, vợ đ.á.n.h c.h.ế.t, để ba đứa con. Tô Kiến Quân bán con cho ông .”
Cả căn phòng im bặt trong hai giây. Tiếp theo là tiếng dậm chân c.h.ử.i bới của Vương Vĩnh Chính và tiếng nức nở của Vương Tiểu Thúy.
Tô An vội vàng trấn an và : “Trời ơi, đừng nữa! Cậu út, cũng đừng mắng nữa! Con còn hết mà.”
“Cái nhà họ Triệu đó, con chắc chắn sẽ về đó dâu . Đợi lên thành phố A, con sẽ ly hôn với ông . Vừa , thể đổ cái lý do ly hôn lên đầu nhà họ Trần...”
Tiễn cả nhà cả và út về xong, Tô An lúc mới ngẩng đầu lên gác mái.
Một cái đầu nhỏ vội vàng rụt .
Tô An mím môi: “Ra đây!”
Tô Bình bước cửa, thấy , tim liền thót lên.
“An... An An...”
Tô An lườm trai một cái, lặp một nữa, giọng phần sắc bén: “Đừng để chị thứ ba! Mau xuống đây cho chị!”
Vương Tiểu Thúy hiểu mô tê gì, kinh ngạc Nhậm Tam đang bò từ cầu thang xuống.
Bà lập tức nhặt cái chày giặt đồ đất lên: “Thằng trộm ranh nào đây?”