Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 147: Mau đi mời Cửu Thúc Công
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:58:08
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe tiếng mắng giận dữ của Vương Trường Nghĩa, Trần Thư Danh hung hăng trừng mắt liếc Trần Đông một cái, giáng thêm một cái tát nữa: “Ngu xuẩn! Câm miệng!!”
Đã đến nước mà còn mức độ nghiêm trọng của sự việc, còn dám già mồm cãi láo!
Tuy ông cũng xót đứa cháu lắm, nhưng lúc vẻ, thì bên chịu nguôi giận? Đây là mầm mống độc nhất của nhà ông , chẳng lẽ để đ.á.n.h c.h.ế.t thật ?
Cả đời ông chỉ Trần Gia Hoa là con trai duy nhất. Trần Gia Hoa đẻ ba đứa con gái, mãi mới thằng con trai . Nếu mà còn đứa cháu trai khác, hoặc Trần Đông con nối dõi, thì cái thằng cháu , ông thật sự vứt bỏ luôn cho .
Sau khi đ.á.n.h Trần Đông một trận tơi tả mặt , Trần Thư Danh đầu , Vương Tiểu Thúy với vẻ mặt đầy thành ý.
“Cháu gái nhà họ Vương, cháu xem, sự thế , xin mặt đứa cháu bất hiếu , cầu hôn cháu gái nhà cô. Cô điều kiện gì, cứ việc đưa . Chỉ cần , nhất định sẽ !”
Tô An đang "hu hu hu" trong lòng Vương Tiểu Thúy, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Lão già , dùng cách để cho qua chuyện một cách dễ dàng như .
Nếu cô đến kịp, chị Tuyên Anh thằng ch.ó Trần Đông bẩn .
Nếu Trần Đông luôn cái suy nghĩ đó, kiếp nhất định cũng tay. Liệu chị Tuyên Anh trốn thoát ?
Xảy chuyện như , với tính cách của chị Tuyên Anh, còn sống nổi . Cậu cả vốn luôn cảm thấy hổ thẹn với vợ con, nếu chịu thêm sự đả kích , ông tức đến hộc m.á.u mà c.h.ế.t ? Còn bà ngoại nữa, chẳng sẽ tức c.h.ế.t tươi !
Cậu út tính tình nóng nảy như , chừng sẽ liều mạng với nhà Trần Gia Hoa!
Chuyện Trần Gia Hoa cố tình chuốc rượu hai, cộng thêm chuyện Trần Đông giở trò đồi bại với chị Tuyên Anh, thù mới hận cũ chồng chất. Không khiến nhà Trần Gia Hoa đoạn tử tuyệt tôn, thì cô chịu thiệt uổng công .
Quả nhiên, Trần Thư Danh , chỉ Vương Tiểu Thúy phẫn nộ, mà ngay cả những trong họ Vương cũng tức sôi máu.
Vương Vĩnh Chính ( út của Tô An) tin vội vã chạy tới, thấy câu hổ đó, ông liền nhổ một bãi nước bọt thẳng mặt Trần Thư Danh. Ông vốn tính kiêu ngạo khó thuần, chẳng thèm quan tâm Trần Thư Danh là bí thư là lớn tuổi.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Tao phi cái lão già c.h.ế.t bầm nhà ông! Còn đòi cầu hôn An An nhà tao ? Mù con mắt ch.ó nhà họ Trần chúng mày ! Thằng con phế vật nhà chúng mày mà xứng với An An nhà tao ?”
“Cái loại tứ chi lành lặn như nó, nếu là tao đẻ , tao ném thùng nước tiểu dìm c.h.ế.t . Cũng chỉ cái nhà sắp tuyệt tự nhà chúng mày mới coi nó như báu vật. Lão súc sinh nhà mày đẻ một thằng súc sinh lớn, thằng súc sinh lớn đẻ một thằng súc sinh con. Đã là súc sinh thì đến đây là , chẳng lẽ còn gieo vạ, đẻ thêm súc sinh con con nữa ?”
“Cái loại như thằng Trần Đông mà ông cũng bao che? Sao hả? Bao che nó để nó tiếp tục hại con gái trong làng ? Không coi con gái nhà là con ?”
“Mọi cứ thấy nhà họ Trần thì vòng đường khác nhé! Người nhà họ Trần hễ gặp con gái là giở trò lưu manh. Giở trò xong còn thể cưới luôn nạn nhân về hầu hạ cả nhà già trẻ nhà chúng nó đấy!”
“Khó trách nhà ông sắp tuyệt tự , Trần Thư Danh ạ! Với cái lòng đen tối của ông, đáng đời nhà ông đoạn tử tuyệt tôn!”
Trần Thư Danh Vương Vĩnh Chính chỉ thẳng mũi mà mắng xối xả, còn mắng trúng ngay chỗ đau của ông . Ở nông thôn, câu c.h.ử.i độc địa nhất chính là c.h.ử.i "tuyệt tự".
Ông tức đến mặt đỏ bừng. Ông bí thư mấy chục năm, giờ một đứa con cháu chỉ mũi mắng như , quả thực là mất mặt hết sức!!
Vương Vĩnh Chính chẳng thèm nhảm với họ. Ông nhặt cái chày giặt đồ đất lên, định tự tay: “Tất cả tránh ! Không cản tao! Để tao tự tay tiễn nó xuống tạ tội với ba tao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-147-mau-di-moi-cuu-thuc-cong.html.]
Trần Đông vốn đang mê man, lúc dọa cho hoảng sợ tột độ, run rẩy trốn lưng Trần Đầu To.
Vương Vĩnh Chính ầm ĩ một trận, khiến cho bầu khí vốn căng như dây đàn càng thêm căng thẳng. Hai bên, chỉ thiếu chút nữa là lao đ.á.n.h .
Xảy chuyện như , một ai ở hiện trường nghĩ đến việc báo công an.
Ở cái thời đại thông tin còn phát triển , dân báo công an cũng dễ dàng.
Đặc biệt là ở một cái thôn miền núi hẻo lánh như thôn 93, nếu gặp chuyện gì, thường tự giải quyết nội bộ, hoặc tìm những uy tín trong vùng đến hòa giải. Trừ phi là án mạng hình sự c.h.ế.t , nếu thì hiếm khi dính dáng đến công an.
Hơn nữa, dù thật sự gặp án hình sự, nhiều cũng sẽ chọn cách "nội bộ tiêu hóa". Nếu ầm ĩ lên Cục Công an, trong thôn sẽ cảm thấy mất mặt. Sau con gái trong thôn khó gả chồng, con trai trong thôn khó lấy vợ, đổ tội lên đầu báo công an!
Tô Bình thì hiểu mấy chuyện đó. Anh gào lên một tiếng: “Báo công an! Chúng báo công an!”
“An An, chúng tìm đồng chí công an đòi công bằng! Lần nhà bà Thôi Nguyên Phượng chẳng đều bắt b.ắ.n ? Bà nội Đại Bảo , tội lưu manh sẽ đồng chí công an bắt b.ắ.n c.h.ế.t!”
Nghe lời , nhà họ Vương và họ Trần còn kịp phản ứng, thì ở phía đám đông, Trương Sứt Môi và Lưu Lão Càng (Lưu mặt rỗ) liếc , trong đầu đồng thời lóe lên một ý nghĩ.
Vương Vĩnh Chính Tô Bình , sững một chút, đó cũng hùa theo:
“ ! Chúng báo công an!”
Sắc mặt Trần Thư Danh đen như sắp nhỏ mực: “Cháu trai nhà họ Vương, ngẩng đầu thấy, cúi đầu thấy. Trần Đông đúng là sai, nhưng 'đánh kẻ chạy , ai đ.á.n.h chạy '. Nhà chúng cũng sẽ chịu trách nhiệm. Cứ nhất thiết chuyện đến mức một mất một còn như ?”
Vương Vĩnh Chính nhảy dựng lên: “Quý cái con khỉ nhà ông!”
Trần Thư Danh lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Ông lau nước bọt mặt : “Người ! Gia Hoa! Mau mời Cửu Thúc Công!”
Tại nhà thờ tổ của thôn 93, hai bên chiếc bàn dài, nhà họ Vương và nhà họ Trần đối diện .
Cửu Thúc Công, đức cao vọng trọng nhất trong thôn, ở vị trí chủ tọa chính giữa.
Đại diện nhà họ Trần là Trần Thư Danh, Trần Gia Hoa, và mấy cháu của Trần Thư Danh.
Đại diện nhà họ Vương là ông chú Vương Lợi Hoa. Ông dẫn theo hai con trai, tiếp đó là Vương Vĩnh Chính, và Vương Vĩnh Thuận (cha Tuyên Anh) đang chống gậy, cố gắng ở phía .
Cửu Thúc Công năm nay gần 87 tuổi, là cao tuổi nhất trong thôn. Cha của ông từng là tú tài duy nhất của thôn 93. Sau gặp thời loạn lạc, cả nhà ông dốc hết sức lực, quyên góp ít lương thực vật tư cho đất nước. Sau giải phóng, chính quyền trấn còn mang cờ thưởng đến tận nhà tặng.
Bản Cửu Thúc Công cũng từng học, thời trẻ ngoài bôn ba một thời gian, trải sự đời, nên trong thôn đều nể trọng ông.
Cửu Thúc Công tin ngay lời kể, mà cẩn thận hỏi han đương sự. Trần Đông vẫn một mực kêu oan, động tay động chân với Tô An, tất cả đều do Tô An hãm hại .
bên Tô An cả nhân chứng lẫn vật chứng. Vết thương cô, vết bùn đất dính lưng, rõ ràng là kéo lê về phía mới thể dính .
Trần Đông thấy tình thế thể chối cãi, liền ác độc khai luôn cả Vương Tuyên Anh : “Cháu thừa nhận là cháu chặn , nhưng cháu chặn căn bản là Tô An! Người cháu chặn là Vương Tuyên Anh!”