Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 146: Màn kịch hoàn hảo
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:58:07
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô An thấy tiếng bước chân đang đến gần, cũng chẳng thèm chê Trần Đông đất chỉ mặc độc một cái quần đùi, cô lao cả lòng , ôm ghì lấy xoay .
Đã thì thôi, thì cho thật hảo, để tìm bất cứ sơ hở nào.
Ngay cả loại thù dai như Trần Gia Hoa mà cũng , con trai lão đẻ thì gì cho cam. Nếu còn để cho một con đường sống, đè c.h.ế.t , cả nhà cả và út đều đừng mong sống yên .
Phòng trộm ngàn ngày, bằng bắt trộm g.i.ế.c luôn một . Bà ngoại lớn tuổi thế , thể chịu đựng thêm một cú sốc nào như chuyện của hai nữa.
Vương Trường Nghĩa xông khu nhà thanh niên trí thức, liền thấy một gã đàn ông đang đè Tô An, cái quần tụt xuống đến mắt cá chân.
Trần Đông đang hoảng sợ, hai tay đè eo Tô An, cố gắng giãy giụa lên. Cảnh tượng , rơi mắt , rõ ràng là đang dùng hết sức để cởi quần Tô An hòng chuyện .
Ngay khoảnh khắc Vương Trường Nghĩa xông , Tô An liền buông lỏng tay đang ôm Trần Đông : “Hu hu hu, ông Trường Nghĩa, cứu mạng!”
Vương Trường Nghĩa tức đến đỏ cả mắt, ông vớ lấy cái đòn gánh dùng để nâng tráp cưới ở ngoài cửa, vung lên vù vù đập túi bụi xuống Trần Đông.
Trần Đông sợ hãi bò dậy, miệng ú ớ kêu la: “Hiểu lầm, là hiểu lầm, , ...”
Vương Trường Nghĩa , ông giáng một gậy thẳng đầu .
Trần Đông đầu óc choáng váng, cả ngã phịch m.ô.n.g xuống đất.
Vương Trường Nghĩa vẫn hả giận, quất thêm một gậy lưng : “Trần Đông, mày là đồ súc sinh! Tao g.i.ế.c mày!”
Trần Đông đòn gánh vung vù vù nện lưng, cả úp mặt xuống đất, miệng ngừng la hét van xin.
Trong phòng nhà Vương Tiểu Thúy, Vương Tuyên Anh kinh hãi sợ sệt. Cô rút một chiếc áo của Tô An trong cái túi vải mặc tạm .
Vì quá căng thẳng và vội vã, ngón tay cô cứ run lên bần bật. Cô cài cúc, vớ lấy cái chày giặt đồ cửa, định xông ngoài.
An An vẫn còn ở ngoài đó!
Cô mới đến cửa thì gặp Vương Tiểu Thúy và Tô Bình gánh củ cải về.
“Tuyên Anh?”
Hốc mắt Vương Tuyên Anh đỏ hoe, giống như tìm chỗ dựa, cô níu chặt lấy cánh tay Vương Tiểu Thúy, hốt hoảng : “Cô, An An xảy chuyện ! An An xảy chuyện , ở ngoài khu thanh niên trí thức !”
Tô Bình đồng tử co rút , gánh củ cải trắng vai rơi loảng xoảng xuống đất.
Củ cải còn rơi hết xuống đất, lao vút ngoài.
An An xảy chuyện, An An xảy chuyện! Mẹ dặn trông chừng An An cẩn thận!
Vương Tiểu Thúy cũng kịp gì, chạy theo Tô Bình.
Thấy họ và cô đều chạy về phía khu nhà thanh niên trí thức, Vương Tuyên Anh lúc mới mềm nhũn, trượt xuống đất. Cô đầu ngang ngó dọc, thấy ai chú ý đến , vội vàng che bộ quần áo cài cúc lung tung lủi nhanh về phòng.
Tô Bình từ xa thấy khu nhà thanh niên trí thức vây quanh nhiều , lòng càng thêm hoảng hốt. Anh dồn lực, chạy như bay bằng cặp giò như cột nhà của , xông thẳng đám đông, mắt láo liên tìm kiếm.
“An An ? An An!”
Tô An từ lưng Vương Trường Nghĩa bước , thầm thả lỏng ngón tay đang bấm chặt đùi (đau c.h.ế.t cô ), cô trưng vẻ mặt đẫm nước mắt Tô Bình.
“Anh, em ở đây, hu hu.”
Tô Bình thấy giọng Tô An, trái tim mới thả lỏng một chút, đầu thấy mặt mũi cô sưng đỏ, nước mắt giàn giụa. Trái tim rơi xuống đất treo lên.
Anh vụng về dùng tay áo lau nước mắt cho Tô An, lo lắng hỏi: “Có đ.á.n.h em ? Ai đ.á.n.h em? Đừng , đ.á.n.h nó cho em!”
Tô An còn kịp mở miệng, Vương Tiểu Thúy chạy theo cũng xông đám đông, ôm chầm lấy Tô An lòng.
“Sao thế, An An, con chứ? Dọa sợ c.h.ế.t khiếp, dọa sợ c.h.ế.t khiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-146-man-kich-hoan-hao.html.]
“Mặt con thế ? Ai đ.á.n.h con?”
Trương Ái Anh (vợ Vương Trường Nghĩa) quan hệ với Vương Tiểu Thúy, lúc vội vàng chạy lên kéo Vương Tiểu Thúy , chỉ Trần Đông đang Vương Trường Nghĩa đè đất.
“Tiểu Thúy, may mà chúng đến kịp thời. Thằng đất kìa, là thằng con nhà Trần Gia Hoa, nó đang ức h.i.ế.p An An đấy. Vừa chúng bắt gặp. Cái thằng súc sinh mất hết nhân tính , dám hại con gái nhà lành.”
Trương Ái Anh xót xa Tô An: “May mà chúng đến kịp, chứ thì nó bậy thật . Xem nó đ.á.n.h con bé An An của chúng !”
Khi những lời , Trương Ái Anh cố ý thật to, ý là để cho , Trần Đông gì cả. Nếu , một cô gái nhỏ, những lời đồn thổi vớ vẩn cũng đủ đè c.h.ế.t .
Vương Tiểu Thúy môi run lên bần bật, bà lao về phía Trần Đông đang còn rên rỉ đất.
“A a a a! Mày là đồ súc sinh! Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày! Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày! Tao cho mày ! Mày với cha mày đều là súc sinh! Đáng lẽ bắt b.ắ.n hết!”
Bà vung tay cào mấy phát, mặt Trần Đông lập tức biến thành cái mặt mèo cào nát.
Cơn đau rát bỏng khiến khỏi rú lên t.h.ả.m thiết.
Mấy phụ nữ bên nhà họ Vương vội vàng chạy lên giữ Vương Tiểu Thúy đang mất kiểm soát : “Thôi , Tiểu Thúy. Mày đừng An An sợ. Chúng đợi ông bí thư Trần đến. Nếu ông cho chúng một lời giải thích thỏa đáng, chúng chôn sống nó luôn!”
Thời ở nông thôn, các gia tộc đều đoàn kết. Người trong họ Vương cũng ít hơn nhà họ Trần. Dù ngày thường qua nhiều, nhưng hễ chuyện, trong họ đều nhất trí đối ngoại.
Bởi vì ai cũng , lỡ nhà xảy chuyện thì .
Người tin kéo đến xem náo nhiệt ngày càng đông. Vợ chồng Trần Gia Hoa tin, cũng vội vã chạy từ nhà đến.
Thấy Trần Đông đ.á.n.h thê t.h.ả.m như , họ lập tức như phát điên, xông lên xô đẩy Vương Trường Nghĩa và mấy : “Đông Đông! Các gì Đông Đông nhà ?”
Cát Tây Thúy, của Trần Đông, thấy vai và mặt con trai đầy máu, sợ hãi hét lên liên tục: “A a a! Đông Đông! Đông Đông con ? Ai ? Thằng trời đ.á.n.h nào dám đụng đến con trai tao?”
Người nhà họ Vương đương nhiên thể để họ cướp Trần Đông , họ liền lập thành một bức tường , chặn mặt nhà họ Trần.
“Bí thư đến ! Mau tránh ! Ông bí thư già đến ...”
Theo một tiếng hô lớn từ bên ngoài, đám đông vây xem tự động rẽ một vòng tròn. Trần Thư Danh, tóc hoa râm nhưng thể còn cứng cáp, mặt trầm như nước, bước từ ngoài .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhìn thấy đứa cháu trai đất, sắc mặt ông vô cùng khó coi. Ông sang xin nhà họ Vương: “Thật sự xin , là do , Trần Thư Danh, dạy cháu. Mọi trách nhiệm, nhà họ Trần chúng xin gánh chịu. Trần Đông chảy nhiều m.á.u quá, cứ chảy nữa thì sẽ mất m.á.u mà c.h.ế.t. Chắc cũng mang tội g.i.ế.c chứ?”
“Điều kiện gì khác, chúng sẽ bàn . Trước mắt, để Trần Đầu To băng bó vết thương cho Trần Đông .”
Giọng điệu của Trần Thư Danh tuy khách khí, nhưng lời là trưng cầu ý kiến của nhà họ Vương, mà là thông báo. Vừa dứt lời, ông phất tay cho một trong họ, vốn từng thầy lang bán cao đơn tán, tiến lên băng bó cho Trần Đông.
Dù ông cũng bí thư bao nhiêu năm, là văn hóa, học thức thời trong thôn, con rể còn cán sự trấn, nên lời ở trong thôn vẫn trọng lượng.
Người nhà họ Vương tuy đoàn kết, nhưng ai cũng già trẻ, cũng dám thật sự vì Vương Tiểu Thúy mà mang tội g.i.ế.c . Cuối cùng, họ vẫn để Trần Đầu To băng bó vết thương cho Trần Đông.
Thấy vai Trần Đông băng bó xong, Trần Thư Danh đầu , lời xin với Vương Tiểu Thúy và Tô An: “Thật sự xin cháu gái nhà họ Vương. Bất kể nguyên nhân sự việc thế nào, xảy chuyện thế , chịu thiệt thòi luôn là con gái.”
“Là chúng . , Trần Thư Danh, chắc chắn sẽ để các cháu chịu thiệt thòi oan uổng.”
Nói , Trần Thư Danh đến mặt Trần Đông. Trước mặt , ông túm lấy cổ áo Trần Đông, tát "bốp, bốp" mấy cái tát trời giáng mặt .
Ông tay chút nương tình, mấy cái tát liên tiếp khiến môi Trần Đông bật máu, khóe miệng rỉ máu, gương mặt sưng vù như cái bánh bao ủ men.
“Các cháu nhà họ Vương mắng sai, mày đúng là đồ súc sinh! Dám loại chuyện !”
Trần Đông m.á.u mũi, m.á.u mồm cùng trào . Thấy sự việc ầm ĩ đến mức , cố nén cơn đau, cố gắng há miệng giải thích:
“Ông nội... ... ... con... là Tô An... vu oan cho con...”
“Con... ...”
Vương Trường Nghĩa tức chỗ xả: “Thằng ranh con họ Trần ! Đã đến nước mà mày còn nhận? Chẳng lẽ quần áo An An tự nó xé rách? Vết thương mặt nó chẳng lẽ tự nó đánh? Quần mày là nó tự cởi ? Là nó lôi mày đè lên nó ?”