Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 144: Tuyên Anh gặp nguy
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:58:05
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Bình và Vương Tiểu Thúy Tô An khen một trận, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt mày hớn hở.
Tô An thấy trai và đổi, trong lòng cũng thầm vui mừng. Bị khác thao túng tâm lý đành, đáng sợ nhất chính là tự thao túng tâm lý .
“Sau , chúng ý thức về bản rõ ràng, tin tưởng chắc chắn suy nghĩ của . Hơn nữa, đừng bao giờ kìm nén cảm xúc. Có chuyện gì, chúng cứ , cả nhà cùng phân tích. Đối với những việc chúng hoặc cảm thấy đúng, chúng từ chối.”
Vương Tiểu Thúy vẻ mặt đăm chiêu: “An An, nếu như từ chối thì ?”
Tô An chút do dự: “Vậy thì chúng thao túng ngược họ.”
“Còn thao túng ngược ?”
“Chắc chắn là . Con ví dụ thế nhé. Hồi lúc Tô Kiến Quân thao túng tâm lý , mỗi nhượng bộ và chịu đựng, thực đó đều là 'phần thưởng tích cực' cho ông . Nếu bắt đầu từ chối, ông sẽ cảm giác thất bại mãnh liệt, và ông cũng sẽ mong chờ cho ông 'phần thưởng tích cực'...”
Nghĩ đến khả năng lý giải của và trai, Tô An bất giác mỉm , dừng chủ đề , vẻ xa .
“Thôi, thực , chúng cũng cần mấy chuyện đó. Nếu thật sự gặp loại như , chúng cứ tránh xa là .”
“Trên đời , ai là sống nổi nếu thiếu khác. Mẹ con cứ tin bản là .”
Cả nhà ba từ huyện trở về trấn. Nhân lúc Tô An lấy chiếc xe đạp gửi lúc sáng, Vương Tiểu Thúy c.ắ.n răng mua ba cái bánh bao thịt ở tiệm bánh bao.
Nhà chú út hai đứa cháu nội. Nhà và nhà chú tuy là họ hàng, nhưng cũng thể dùng xe đạp của mãi . Phải qua , nếu , chắc gì mượn .
Vì lời dặn của bác sĩ, thêm sự giám sát của hai em Tô An, Vương Tiểu Thúy dám việc nặng nữa. Tô Bình ngày nào cũng dậy từ sáng sớm gánh nước đầy chum, chỉ sợ lơ là một cái là gánh nước.
Tô An ngoài việc ở nhà trò chuyện với , bà ngoại và chị Tuyên Anh, thì chỉ vùi đầu sách.
Chỉ Vương Tiểu Thúy, cả đời nông, là chịu yên. Tuy việc nặng, nhưng lúc Tô Bình lên núi đốn củi, bà cũng theo. Lúc Tô Bình xuống đồng việc, bà cũng theo xem.
Tô An với bà, đợi chị Tuyên Anh cưới xong, sẽ đưa bà cùng lên thành phố A. Vương Tiểu Thúy một lòng nghĩ đến chuyện thành phố cái gì cũng mua, nên bà bảo Tô Bình thu hoạch hết củ cải và cải bẹ xanh ngoài đồng về, chuẩn thái phơi khô, để lúc đó mang lên thành ăn dần.
Khu nhà thanh niên trí thức của thôn ở tít phía tây, là hai dãy nhà tường đất. Bây giờ, thanh niên trí thức ở đây thì ngoài lập gia đình, thì trở về thành phố. Hơn nữa, từ khi mở kỳ thi đại học, cũng thanh niên trí thức mới nào đến nữa. Vì , bộ khu nhà hiện bỏ hoang, bên trong chỉ dùng để cất giữ đồ đạc tập thể của thôn, dùng cho việc hiếu hỷ.
Nhà họ Tô lúc cất ở vị trí xa khu nhà thanh niên trí thức. Giờ khu đó còn ai ở, nên góc vẻ hẻo lánh.
Hôm qua, Lưu Hồng Dân (chồng sắp cưới của Tuyên Anh) mang đến một ít bánh gạo nếp. Vương Tuyên Anh nghĩ đến món quà của em Tô An, mà nhà cũng gì để đáp lễ, liền với ba vài câu. Cô giữ cho mỗi trong nhà một cái bánh, còn thì bỏ rổ, định mang sang cho nhà bà cô (Vương Tiểu Thúy).
Vừa đến đầu phía tây thôn, cô cảm thấy theo .
Cô cảnh giác đầu , gọi lớn: “Ai đấy? thấy nhé!”
Trần Đông nấp một cái cây to, khập khiễng bước , ánh mắt Vương Tuyên Anh đầy vẻ thèm .
“Tuyên Anh , là đây mà, Trần Đông của em đây. Sao dạo em cứ trốn thế?”
Vương Tuyên Anh thấy tim thắt , vội bỏ . Trần Đông giật lấy cái rổ tay cô, nhanh chóng lách chặn mặt.
“Em gì ? Dù chúng cũng là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên. Sao cứ thấy là em trốn? Em thế đau lòng lắm đấy...”
Vương Tuyên Anh căm tức Trần Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-144-tuyen-anh-gap-nguy.html.]
“Trần Đông, theo gì? Chuyện , rõ ràng với nhà . Anh mà còn bám theo nữa, cẩn thận bảo chú đ.á.n.h đấy!!!”
“ hứa gả cho , sắp xuất giá . Anh mà còn dây dưa với , cẩn thận tố cáo tội lưu manh.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trần Đông nghĩ đến cảnh nhà mang sính lễ đến hỏi cưới, Lưu Hiểu Mai ( Tuyên Anh) đ.á.n.h đuổi về, trở thành trò cho cả thôn. Hắn đường cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, bảo là "cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga".
Đã thế, đó tìm Vương Tuyên Anh, giãi bày tình yêu của , Vương Vĩnh Chính (ba Tuyên Anh) bắt gặp, đ.á.n.h cho một trận, càng trở thành chủ đề đàm tiếu của .
Lúc , Vương Tuyên Anh quát mắng, tức khắc thẹn quá hóa giận. Thù mới hận cũ cùng bùng lên, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn.
“Vương Tuyên Anh, cô dựa cái gì mà coi thường ? còn chê nhà cô nghèo , cô ghét bỏ què ? què thì ? trộm cắp, cướp giật, cô ghê tởm đến thế ? què là do bẩm sinh, chứ chuyện đ.á.n.h gãy chân ! Cô dựa cái gì mà coi thường ? Cô ghét bỏ què, thế ba cô cũng què ?”
Trần Đông từ từ tiến gần Vương Tuyên Anh: “Bố vợ què, con rể cũng què. Chúng mới là một gia đình trời sinh. Chẳng cô ỷ chút nhan sắc, nên mới dám hỗn xược mặt thế ...”
Vương Tuyên Anh thấy Trần Đông càng càng quá đáng, tức đến run cả , cô nhổ một bãi nước bọt Trần Đông: “ phi! Anh tránh ! Nhà nghèo thì ? Nghèo cũng coi thường !”
“Cút ngay! Đừng để chú đ.á.n.h đến tận nhà họ Trần các !”, Vương Tuyên Anh trong lòng sợ hãi tột độ, nhưng vẫn cố vẻ cứng rắn.
Trần Đông mắt long lên sòng sọc, đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay Vương Tuyên Anh, lôi cô về phía khu nhà thanh niên trí thức. “Còn gả đến Lưu Gia Động ? Để tao xem, cái loại giày rách như mày, thằng Lưu Hồng Dân nó còn !”
Vương Tuyên Anh hoảng sợ, trợn trừng mắt: “Anh buông ! Buông ! Cứu... ưm... ưm...”
Trần Đông vội bịt miệng Vương Tuyên Anh , liếc xung quanh: “Cứu mạng ? Để tao xem ai đến cứu mày . Bà cô mày với thằng ngốc đang ở bờ sông rửa củ cải . Hai nhà còn chợ phiên hết !”
Nhậm Tam ( Tô Bình cứu và giấu gác mái) đang sấp ở lỗ thông gió gác mái, căng thẳng cảnh tượng phía xa. Tuy xa, nhưng vẫn nhận cô gái đó, hình như là em họ của Tô Bình. Lần cô còn đến nhà chơi mấy . Cậu ở gác, các cô chuyện, hình như là sắp xuất giá.
Nhậm Tam lòng như lửa đốt. Dưới lầu chỉ em gái của Tô Bình đang sách, Tô Bình cũng nhà. Giờ đây?
Hơn nữa, Tô Bình còn dặn , trốn cho kỹ, để ai phát hiện.
mà, đây ở thôn , một cô gái kéo ruộng ngô, đó cô treo cổ tự tử.
Em họ của Tô Bình khi nào cũng... c.h.ế.t ?
Trong lòng Nhậm Tam diễn một cuộc giằng co dữ dội. Nếu em họ c.h.ế.t, Tô Bình chắc chắn sẽ đau lòng. Anh Tô Bình với như , buồn.
Nghĩ đến đây, Nhậm Tam quản nhiều nữa. Cậu thò cái đầu nhỏ từ gác mái lơ lửng giữa trung , hét về phía Tô An đang sách ở lầu: “Em họ của trai kéo ! Bị kéo ! Ở cái dãy nhà đằng kìa! Em thấy ! Em qua lỗ thông gió thấy !”
Tô An cái đầu đột nhiên lòi từ trần nhà dọa cho hồn bay phách lạc, cô căn bản rõ Nhậm Tam gì.
Cô sợ đến mức vỗ n.g.ự.c la lên: “Á á á á á ~ Hú hú hú hú~~”
“Mày... Mày là ai? Sao mày ở nhà tao?”
Nhậm Tam vẫn ngừng la hét: “Em họ của trai! Chính là cái chị chuyện với chị, bảo là sắp xuất giá ! Chị Tuyên Anh của chị! Chị một đàn ông kéo đằng ! Kéo !”
Tô An giật nảy , vội hỏi: “Ở ?”
Nhậm Tam chỉ về phía đông: “Ở hai dãy nhà đằng kìa! Em qua lỗ thông gió thấy !”