Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 143: Thao túng tâm lý
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:58:04
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ, xem cái bao tải đó màu xanh rêu lính ?”
“Hình như đúng là...”
Vương Tiểu Thúy nghĩ cuộc đối thoại của hai con ở bệnh viện, chợt bừng tỉnh: “Thế... chẳng lẽ nó trùm bao tải đ.á.n.h chính là ba nó ?”
Tô An nhướng mày: “Mẹ, cứ tự tin lên, bỏ chữ 'chẳng lẽ' .”
Trong con hẻm, đàn ông trung niên trong bao tải cuối cùng cũng giãy giụa chui . Ông mặt đằng đằng sát khí, quanh một lượt, ôm cái trán đang chảy máu, c.h.ử.i đổng khí.
Chắc là ông thương nhẹ, vịn tường lên hai mới lảo đảo dậy .
Thấy tìm kẻ hành hung, ông đành móc khăn tay , bịt trán , loạng choạng chạy về phía bệnh viện.
Vương Tiểu Thúy sững sờ cảnh tượng đó: “Ôi trời ơi, bà chị mắng sai tí nào. là một thằng trời đánh.”
“Ai đời trùm bao tải, xuống tay độc ác với ba như thế? Con xem nó đập gạch kìa, lỡ tay một cái là c.h.ế.t như chơi! Sợ quá mất.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Cái thời buổi đúng là càng ngày càng loạn. Dám hành hung giữa đường giữa chợ, chỉ vì ba dạy dỗ vài câu ?”
Tô An kéo Vương Tiểu Thúy tiếp: “Mẹ, chuyện nhà tức gì. Với , bên trong uẩn khúc gì cũng . Biết ông còn tệ hơn cả Tô Kiến Quân thì !”
“Nếu mà Tô Kiến Quân đánh...”
Vương Tiểu Thúy đột nhiên cao giọng, ngắt lời Tô An: “Đánh lắm! Sao đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ ch.ó đó !!!”
“Thằng nhóc đúng là nhanh trí gì cả. Phải đ.á.n.h buổi tối, chọn chỗ nào xa bệnh viện mà tay. Giữa ban ngày ban mặt thế , dù đ.á.n.h ngất thì cũng cứu ...”
Tô An , mặt mày lập tức hớn hở.
Trước đây, Vương Tiểu Thúy và cả hai em cô đều Tô Kiến Quân chèn ép, khống chế tinh thần suốt mười mấy năm. Đặc biệt là cô, rõ ràng di truyền vóc dáng cao lớn từ ông ngoại, thể gánh vác cả một gia đình, nhưng trở nên tự ti và đ.á.n.h mất chính .
Nếu , chỉ riêng thể trạng của hai con Vương Tiểu Thúy và Tô Bình, thì cái đợt lên thành phố A tìm Vương Kiến Quân, gì cửa cho Kỷ Thanh Thanh xen ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-143-thao-tung-tam-ly.html.]
Bên sức chiến đấu mạnh như thế, còn về phía đạo lý, hai con thừa sức "diệt đoàn" cả nhà họ Tô và nhà họ Kỷ.
Chỉ cần đoạn đối thoại của cô, thể thấy thời gian cô ở nhà "tẩy não" cho bà, tác dụng .
Tô An chắc chắn thể bỏ qua khoảnh khắc "tẩy não" , lập tức tuôn một tràng đạo lý: “Mẹ, lắm! Mẹ dần dần thoát khỏi sự 'khống chế tình cảm', 'bóc lột tình cảm' của Tô Kiến Quân đấy.”
“Mẹ nghĩ mà xem, lúc ở nông thôn, rõ ràng là kiếm nhiều công điểm nhất, mà ông lúc nào cũng vênh váo, vẻ đây mặt chúng . Tự chuyện gì ích kỷ, cũng đều là vì chúng . Lấy chuyện hai chuốc rượu để đổi công việc giáo viên cấp ba, cũng là vì cái nhà . Bản ông thì cái thá gì, cậy nhiều hơn mấy chữ, cả ngày chê chúng cái , cái xong. Cả nhà chúng cái gì mà dâng lên tận miệng ông ? Vậy mà ông còn cái nhà ông thấy tuyệt vọng! Tuyệt vọng cái con khỉ! Đồ già dê vô đạo đức! Muốn mà , ông c.h.ế.t đói ở nông thôn từ lâu .”
“Ông một mặt thì giương khẩu hiệu 'vì chúng ', một mặt thì ghê tởm chúng , như chúng là gánh nặng của ông . Cứ như thể ông thì chúng sẽ vạn khinh rẻ. Cả ngày cứ con thì ngu, hai thì ngốc, thì văn hóa, thô lỗ. Ông vì cái nhà mà dốc hết tâm huyết... ông thế thật là vì chúng ? Ngoài việc mồm , ông cái gì thực tế để chúng sống hơn ?”
Tô An một tay kéo trai, một tay kéo , vẻ mặt nghiêm túc : “Anh hai, , hai nhớ kỹ. Nếu gặp loại nào suốt ngày mở miệng 'vì các ', nhưng luôn hạ bệ, chỉ trích các , thì nhất định tránh xa . Loại đó thật lòng với . Họ những lời đó, sẽ khiến chúng tự nhiên cảm thấy hổ, thấy nhục nhã, dần dần mất tự tin và khả năng tự chủ, thiếu lòng tự trọng, tự phủ định chính . Họ thông qua việc phê bình, hạ bệ để thao túng tâm lý chúng , chúng chuyện gì cũng theo họ!”
“Mẹ, hồi là thể gánh mười hai phân (120 cân) đấy, trong đội sản xuất mấy đàn ông bì kịp ? Người đến nhà dạm hỏi cũng ít. Vậy tại nghĩ là đồ vô dụng, là phế vật? Tại nghĩ, nếu Tô Kiến Quân rủ lòng thương, thì sẽ ai thèm lấy?”
“Đó là vì Tô Kiến Quân ngày qua ngày khác, năm qua năm khác hạ bệ, mỉa mai, thao túng. Bị ông là đáng một đồng, nên trong lòng đ.á.n.h mất chính , mới nghĩ như . Càng về , càng vô thức dựa dẫm ông , vô thức lấy lòng ông . Trong tiềm thức, nghĩ rằng cái nhà chỉ thể dựa ông mới tồn tại . thử nghĩ kỹ xem, rốt cuộc ông gì cho cái nhà ? Đã mang gì cho chúng ?”
“Cho nên, , hai, Tô Kiến Quân chỉ là một bãi phân chó. Ông mới là đồ phế vật. Ông là kẻ bất tài đến nỗi nuôi còn nổi. Nếu , ông c.h.ế.t đói, c.h.ế.t mệt ở nông thôn từ lâu . Hồi cứ nghĩ ông học thức cao nên ông . nếu ông thật sự với chúng , thấy chúng gì đúng, ông thể góp ý, hy vọng chúng đổi, chứ là cứ mãi hạ bệ chúng , rằng ba con rời xa ông là sẽ sống nổi. Đó là ông ý đồ khống chế. Bản vô dụng, nên khống chế chúng , khiến chúng tư tưởng của riêng .”
Tô Bình hiểu lơ mơ, gật gật đầu: “An An, ý em là ông biến chúng thành nô tài như trong mấy vở kịch hát hả?”
Tô An gật đầu: “Anh hai thông minh thật! Cho nên, đừng bao giờ khác mấy lời về . Anh là giỏi nhất, khỏe mạnh tháo vát. Em, , các , bà ngoại... nhiều đều quý .”
Tô Bình em gái khen, bất giác ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, nhe răng , đôi mắt trong veo sáng lấp lánh.
Vương Tiểu Thúy thở hắt một : “Thực , lúc gả cho Tô Kiến Quân, ông khen lắm. Gặp đường , ông luôn miệng bảo hiền lành đảm đang, ai cưới là phúc ba đời.”
“Lúc đó, cứ nghĩ ông là . Là ông theo đuổi . Sau khi cưới về, ông giận dỗi, thèm chuyện với . Mẹ vì ông hết giận, nên cứ hết đến khác nhượng bộ, theo ý ông . Dần dần, ông coi thường mặt. Mẹ ông thất vọng, ông công nhận, đến cuối cùng, thậm chí còn cách, và cũng dám từ chối lời ông nữa.”
“Giờ nghĩ , thực lúc đó cũng từ từ biến thành, như con , nô tài trong mấy vở kịch .”
Tô An vỗ vỗ vai : “Mẹ, bây giờ tỉnh ngộ vẫn muộn . Mẹ là giỏi nhất. Mẹ đảm đang như thế, xem trong thôn mấy ai bì với ?”
“Đừng bao giờ tin những lời của khác mà phủ định chính . Chúng đều ưu tú!”