Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 141: Đưa mẹ đi khám
Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:58:02
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bán heo xong, Vương Tiểu Thúy cuối cùng cũng đồng ý theo Tô An lên huyện.
Vốn dĩ Tô An đưa lên thành phố A. Bệnh viện thành phố chắc chắn sẽ hơn bệnh viện huyện, nhưng chị họ Vương Tuyên Anh, con gái cả, còn hai tháng nữa là lên xe hoa. Hơn nữa, Tô Bình và Tô An cũng ở cạnh bà ngoại nhiều hơn.
Nếu bây giờ , vất vả , mà đổi xe cũng mệt c.h.ế.t .
Vì , Tô An dự định ở nhà hai tháng, đợi chị Vương Tuyên Anh lấy chồng xong sẽ lên thành phố A, hoặc thể đợi qua Tết luôn.
Cả nhà ba khóa cửa, mượn chiếc xe đạp của nhà chú út cùng trấn.
Thời , xe đạp chỉ là phương tiện mà còn là phương tiện chuyên chở. Đừng là ba , chiếc xe đạp 28 Đại Giang (một nhãn hiệu xe đạp) chở mười mấy lu nước to cũng .
Kiếp , Tô An từng thấy một chiếc xe đạp chở mười một bao xi măng, trọng lượng hơn một ngàn cân (500kg).
Người đạp xe là Tô Bình. Tô An gióng ngang phía , Vương Tiểu Thúy ở yên . Chiếc xe đạp nảy lên con đường đất gồ ghề, Vương Tiểu Thúy ôm eo con trai lớn, tươi rạng rỡ.
Những ngày , bà cảm thấy hạnh phúc như đang mơ .
Tới trấn , họ tìm chỗ gửi xe đạp. Thực trấn cũng phòng khám, nhưng chỉ hai trực, điều kiện y tế lạc hậu, dụng cụ khám bệnh ngoài cái nhiệt kế thì bộ đều dựa bác sĩ ", , hỏi, bắt mạch".
Chóng mặt, bác sĩ cho uống thổ mốc tố (Terramycin). Đau đầu, ho, biếng ăn, bác sĩ cũng cho uống thổ mốc tố. Đau bụng, phát sốt, uống thổ mốc tố. Tiêu chảy, nôn mửa, vẫn là thổ mốc tố. Bỏng, đao chém, té ngã, bệnh nặng bệnh nhẹ, các loại cảm mạo nhức đầu sổ mũi... tất tần tật đều là thổ mốc tố. Ngay cả gà vịt heo ch.ó trong nhà bệnh, ủ rũ bỏ ăn, cũng là cho uống thổ mốc tố.
Thổ mốc tố thể coi là "thần dược" của nông thôn thời , kéo dài suốt hai ba chục năm.
Vì , khi đối mặt với lời đề nghị của Vương Tiểu Thúy: “Mẹ , thỉnh thoảng chỉ thấy mệt thôi. Bình thường gánh hơn 100 cân như bay chứ. Hai đứa cứ bé xé to. Không cần xa thế , chúng khám ở trấn lấy ít t.h.u.ố.c là ?”
Tô An từ chối thẳng thừng: “Thế thì cần gì khám nữa. Ở nhà chẳng một lọ thổ mốc tố ? Không cần khám , cứ về nhà uống thổ mốc tố là . Đằng nào khám họ cũng kê thổ mốc tố thôi.”
Cả nhà ba bắt xe tuyến lên huyện, chuyển xe buýt đến Bệnh viện Nhân dân huyện.
Lúc đến bệnh viện, trời gần trưa.
Tô An kéo trai đang định bệnh viện : “Anh, đợi , giờ bác sĩ cũng về ăn cơm trưa . Chúng tìm chỗ nào ăn lót .”
Vương Tiểu Thúy vội lắc đầu: “Đừng, đừng, đồ ăn huyện đắt lắm. Mẹ mang cơm nắm , chúng ăn tạm , đợi về nhà ăn .”
Bà là nông dân chính gốc, cả đời chỉ sống ở quê, chẳng mấy khi tiêu tiền. đưa hai con lên thành phố A tìm Tô Kiến Quân, dọc đường tốn ít.
Cho nên ngoài, bà lén mang theo đồ ăn. Bệnh viện lớn thế , khám xét tốn bao nhiêu tiền. Lại còn tiền ăn, tiền xe... Chuyến về, khi tiền bán heo cũng chẳng còn bao nhiêu.
Tô An hiểu tính . Nếu cứ ép bà ăn, bà cũng sẽ , nhưng trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu yên. Vì , cô cũng chiều theo ý bà. Cả nhà ba tìm một cái ghế đá trong công viên gần đó, mỗi cầm một nắm cơm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-141-dua-me-di-kham.html.]
Vương Tiểu Thúy mở nắm cơm bọc bằng lá sen của , với hai con: “Củ cải muối trong cơm nắm là dậy sớm xào đấy, cho cả hành lá, ớt bột, còn ít mỡ heo nữa. Cơm cũng là sáng sớm nấu, giờ trời mát, ăn thế cũng ngon.”
Tô An ăn : “Mẹ, tối qua ngủ muộn, sáng nay dậy sớm, một ngày ngủ đủ bốn, năm tiếng. Cứ thế mà chịu nổi.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vương Tiểu Thúy xòa, để tâm: “Hôm qua lên giường cùng con đấy chứ, nhưng mà ngủ . Sáng dậy, mà là thật sự ngủ nổi.”
“Mẹ nghĩ chắc là do già , già thường ít ngủ. Con cứ lãng phí tiền. Tí nữa khám xem, chắc chắn là bệnh gì !”
Tô An cũng khuyên nữa. Người nông thôn thời đều cái bệnh chung là "sợ khám".
Ăn cơm nắm xong, cả nhà nghỉ ngơi một lúc trong công viên. Thấy hơn một giờ, Tô An liền kéo Vương Tiểu Thúy bệnh viện.
Trong phòng khám yên tĩnh và sạch sẽ, Vương Tiểu Thúy Tô An đưa các hạng mục kiểm tra.
Bác sĩ Tạ đeo kính, là một thầy t.h.u.ố.c Đông y lớn tuổi. Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của ông, chỉ Tô An, mà ngay cả Vương Tiểu Thúy cũng cảm thấy lo lắng.
“Bác sĩ, ... là bệnh thật ?”
Bác sĩ Tạ trả lời, chỉ với Vương Tiểu Thúy: “Mở miệng , lè lưỡi xem.”
Bác sĩ Tạ lưỡi của Vương Tiểu Thúy : “Toàn bộ lưỡi tím bầm, tỳ thận dương hư, thủy thấp đình trệ. Có bà thường xuyên cảm thấy n.g.ự.c bí bách, hụt , tim đập nhanh, thở ?”
Vương Tiểu Thúy con gái, dám giấu giếm: “Vâng, thỉnh thoảng n.g.ự.c còn đau nhói nữa.”
Bác sĩ Tạ : “Không chỉ . Cổ, vai, lưng, lúc nào cũng mỏi nhừ, chân tay lạnh, sợ lạnh, đặc biệt là vùng thắt lưng, quanh năm suốt tháng mất ngủ, ngủ đúng ?”
Tô An vội tiếp lời: “, đúng bác sĩ. Mẹ cháu cứ hễ xúc động là đau ngực, đau dày, tối đến còn mất ngủ triền miên.”
Bác sĩ Tạ nghiêm túc : “Bà lao lực quá độ, cơ thể ở trong trạng thái quá tải suốt một thời gian dài, và nghiêm trọng .”
Vương Tiểu Thúy vội giải thích: “Bác sĩ, nghiêm trọng đến thế . chỉ thỉnh thoảng mới thôi. Lúc việc, thấy gì hết, khỏe re, gánh hơn 100 cân chạy băng băng.”
Bác sĩ Tạ giải thích: “Đó là do cơ thể bà, để thích ứng với việc lao lực quá độ, tiết một lượng lớn chất giống như hormone. Chất gọi là adrenalin, còn gọi là chất co mạch. Nó tác dụng gây hưng phấn trong cơ thể. Khi loại hormone hưng phấn tiết quá nhiều trong thời gian dài, nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thống công năng , gây rối loạn. Chủ yếu nhất là về tim mạch và thận.”
“Đầu tiên là tim. Bà tiêu hao khí huyết của tim quá mức, nên nó đập còn quy luật nữa. Bà xem, bây giờ bà triệu chứng tim đập nhanh, đau thắt ngực. Không chừng ngày tim nó ngừng đập luôn, đó là nhồi m.á.u cơ tim.”
“Thứ hai, tại cơ thể chúng mệt? Đó là do thận của chúng tiêu hao quá mức. Thận là nguồn sống, là trạm vận hành đầu tiên của bộ ngũ tạng lục phủ. Không sự hỗ trợ mạnh mẽ của thận, tất cả các chức năng khác sẽ từ từ suy yếu. Mà thận của bà bây giờ quá tải, dẫn đến cả hệ hô hấp ở phổi cũng suy kiệt.”
“Bà đừng trách khó . Bà bây giờ tuổi còn trẻ, chứ nếu lớn tuổi hơn một chút, mà cứ tiếp tục thế , dễ dẫn đến các tai biến tim mạch và mạch m.á.u não mà chúng thường thấy nhất, bao gồm nhồi m.á.u cơ tim, xuất huyết não, tắc nghẽn mạch m.á.u não, dị dạng động tĩnh mạch... những t.a.i n.ạ.n đó gây đột tử. Bệnh chúng còn gọi là 'c.h.ế.t vì lao lực'!”