Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 140: Bán heo

Cập nhật lúc: 2025-11-03 03:58:00
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tiểu Thúy về nhà ăn sáng xong, chuẩn cho heo ăn thì Tô Bình cũng vác cỏ heo về tới.

 

Tô An dọn dẹp bát đũa, với Vương Tiểu Thúy: “Mẹ, cho heo ăn xong chúng cùng lên huyện nhé.”

 

“Tối qua xong cả mà.”

 

Vương Tiểu Thúy bực bội: “Con bé , mãi thông thế? Mẹ cả, chỉ là mấy năm mệt mỏi quá thôi, nghỉ ngơi tẩm bổ là khỏe mà.”

 

Tô An bất mãn: “Chúng đều xong , đổi ý. Mẹ cũng .”

 

Vương Tiểu Thúy ngượng ngùng: “Hôm qua con cứ mãi, đồng ý thì con chịu ngủ. Mẹ thấy con buồn ngủ rũ nên mới ừ đại cho xong.”

 

“Người nhà quê chuyện tí là chạy lên bệnh viện. Người khỏe, là chịu nổi nữa mới tìm phòng khám xem qua loa thôi.”

 

“Con cứ mở miệng là đòi lên bệnh viện huyện, tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?”

 

Tô Bình , cũng xen : “Mẹ, An An tiền mà!”

 

đấy , con tiền, con mang tiền về . Mẹ đừng lo chuyện đó. Con với hai vất vả lắm mới lớn từng , còn hiếu kính ngày nào, đừng tiếc chút tiền . Mẹ còn bảo , thử soi gương xem bộ dạng bây giờ thế nào . Mẹ mà cứ thế , con với hai mà yên tâm .” Tô An tiếp lời .

 

Vương Tiểu Thúy hai con, đành thương lượng: “Thôi , , đúng là hết cách với con mà. Mẹ chứ gì?”

 

hôm nay , hôm nay còn việc.”

 

“Trước giờ ở lò gạch vác gạch, ngô ngoài đồng còn thu xong. Khoai lang cũng đào hết, nếu đào nhanh, chờ trời trở lạnh, đất cứng đào nổi nữa. Với , còn qua lò gạch một chuyến, lấy nốt tiền công về.”

 

“Con heo cũng tìm tới bắt, ngắm nghía xem thế nào. Còn hơn hai tháng nữa là Tết, hai tháng nó còn tốn bao nhiêu đồ ăn nữa. Ngoài đồng sắp hết rau non, dây khoai lang cũng còn, cỏ heo cũng chẳng gì để cắt. Cứ nuôi nữa là cho ăn lương thực, nuôi thế lỗ vốn, bán thôi, bán còn trả nợ.”

 

Tô An vội hỏi: “Mẹ, nợ bao nhiêu? Con tiền đây, cầm lấy mà trả cho .”

 

Vương Tiểu Thúy lắc đầu: “Thế . Dù cũng vội mấy ngày , đợi bán heo xong trả.”

 

Tô An phòng, móc 200 đồng từ túi trong quần , đưa cho Vương Tiểu Thúy.

 

“Mẹ, cho mượn tiền là cái ơn lớn , thì trả ngay. Nhà ba , còn phân biệt của con của ? Biết cũng đang kẹt tiền thì . Hơn nữa, con với hai đều về , nào là gà nướng, nào là quần áo mới xúng xính, nợ nần lo trả, thế để ghét ? Chẳng lẽ đợi đến tận nhà đòi mới trả?”

 

Vương Tiểu Thúy con gái cũng thấy xuôi xuôi: “Vậy... coi như mượn con, đợi bán heo xong, trả cho con nhé?”

 

Bà đếm đếm tiền trong tay, đưa trả Tô An gần hết, miệng lẩm nhẩm tính: “Không nợ nhiều thế . Đợt bán lương thực trả một phần , vặt cũng trả lắt nhắt một ít. Giờ chỉ còn nợ ông Trường Nghĩa của con 20 đồng, út 25 đồng, cả cũng mượn 5 đồng, còn họ A Vượng 17 đồng, nhà chú út 20 đồng.”

 

“20 với 25 là 45, thêm 5 là 50, 67, 87... tổng cộng là 87 đồng.”

 

“Đều là thiết nhất trong nhà , đúng là cảm ơn họ đàng hoàng. Bữa nào chợ mua ít thức ăn, mời sang ăn một bữa cơm.”

 

Ngay trong buổi sáng, bà một vòng từng nhà để trả hết tiền.

 

Trả tiền xong, Vương Tiểu Thúy xoay định về phía lò gạch.

 

Tô An hết cách. Tính cô như , nếu việc nhà xong thì nhất định sẽ chịu theo cô lên huyện.

 

Cô và trai đành vác sọt, bảo chỉ chỗ, hai em xuống ruộng đào khoai lang.

 

Hồi nhỏ hai cũng từng nông, tuy nhiều năm chút lạ lẫm, nhưng Tô Bình khỏe lắm.

 

Anh vác cuốc tìm gốc dây khoai, cứ thế bổ xuống, lật đất lên là cả một chùm khoai lang đỏ.

 

Anh trai phu khuân vác, Tô An thì ôm cái ky nhặt khoai. Nhặt đầy ky thì đổ sọt lớn, nhặt tiếp.

 

Khi sọt lớn đầy, Tô Bình gánh về nhà đổ phòng khách, .

 

Hai em phối hợp nhịp nhàng, một buổi sáng đào ba gánh khoai. Buổi chiều thêm Vương Tiểu Thúy, tốc độ còn nhanh hơn. Cả nhà ba thu hoạch xong hết chỗ khoai còn ngay trong ngày.

 

Ngày hôm , thu ngô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-140-ban-heo.html.]

 

Ngày thứ ba, đến xem heo.

 

Thời , cách bán thịt ở nông thôn khác hẳn với các sạp hàng trong thành phố.

 

Chợ phiên ba ngày mới một , hơn nữa đường sá xa xôi, giao thông bất tiện, nhiều cả nửa tháng, thậm chí cả tháng trời, cũng chẳng chợ nào.

 

Vì thế mới sinh những buôn bán rong ruổi khắp các hang cùng ngõ hẻm, nào là bán đậu phụ, bán kim chỉ lặt vặt, và cả bán thịt heo.

 

Người đến xem heo là ông Đoạn, ở đội Vạn Thủy bên cạnh, 50 tuổi. Ông ba con trai, họ chuyên thu mua heo về nhà.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Sáng sớm thịt xong, một phần đưa lên trấn cho con cả bán ở sạp, phần thịt còn , con thứ hai và con út mỗi gánh một ít, rao bán ở các làng xóm .

 

Họ thu heo hai cách. Một là thỏa thuận giá tiền mỗi cân, trực tiếp đưa lên cân. Hai là dựa mắt để định giá, hai bên mặc cả qua , nếu thuận mua bán thì trả tiền dắt heo .

 

Ông Đoạn cầm một cành tre, quất m.ô.n.g con heo trong chuồng.

 

Con heo đau, oai oái chạy vòng quanh chuồng, lắc lắc cái mông. Ông Đoạn liếc vài cái với Vương Tiểu Thúy: “Chị Vương , con heo chị nuôi thật, mỡ là mỡ, chắc cũng 160 cân hơn.”

 

Ông Đoạn hài lòng với con heo , heo béo thì dễ bán.

 

mà chị cho nó ăn đúng ? Chắc cũng chỉ gần 140 cân thịt thôi.”

 

Vương Tiểu Thúy gật đầu: “Vâng, sáng nay em cho nó ăn .”

 

Ông Đoạn thẳng: “Vậy theo lệ là trừ hao đấy. Chị Vương, chị cân là định giá luôn?”

 

Nếu là đây chỉ một , Vương Tiểu Thúy sẽ chọn định giá. Định giá thì chắc chắn sẽ thiệt ít nhiều, nhưng bây giờ Tô Bình về, sức vóc to khỏe thế , Vương Tiểu Thúy đương nhiên chọn cân.

 

“Bác Đoạn, cứ cân bác.”

 

Ông Đoạn gật đầu: “Được. Thằng hai, thằng ba, xe đẩy lấy cái cân đây. Thằng cả, mày chuồng bắt heo với thanh niên .”

 

Anh con cả họ Đoạn vẻ là kinh nghiệm đầy . Anh cầm sợi dây thừng thắt nút sẵn, xỏ ủng mưa bước chuồng heo, từ từ tiến gần con vật. Rồi tay nhanh như chớp, tóm lấy một chân của con heo, vòng sợi dây thừng thắt nút , kéo chặt.

 

Chỉ hai giây, cái thòng lọng siết cứng chân con heo.

 

Con heo hoảng hốt, rống lên thất thanh, bốn chân đạp loạn xạ, cố giãy giụa thoát .

 

“Nhanh, đè nó xuống, kéo chân nó qua đây cho tao.”

 

Tô Bình vội vàng đè con heo đang cố dậy xuống. Anh cả họ Đoạn đợi Tô Bình gì thêm, tóm lấy móng heo, quấn nhanh mấy vòng, chẳng mấy chốc trói chặt cả bốn chân.

 

Con heo trói , Tô Bình và cả họ Đoạn dùng đòn gánh xỏ , treo lên cân. Quả thật khác mấy so với ước lượng của ông Đoạn, tổng cộng là 163 cân.

 

Thời điểm , giá thịt heo thị trường một đồng đến một đồng hai một cân. Cuối năm giá thể bán một đồng rưỡi, nhưng giá thu heo thì rẻ hơn nhiều. Ông Đoạn chỉ giá 7 hào 3.

 

Bởi vì xương lớn, đầu heo, và nội tạng trong bụng heo đều đáng tiền, bán giá.

 

Họ huy động mấy quãng đường xa thế để kéo về, sáng sớm tinh mơ cả nhà bận rộn, gánh rao bán khắp các làng, chắc chắn là lời.

 

Theo lệ, khi trừ hao, Vương Tiểu Thúy nhận tổng cộng 102 đồng 2 hào.

 

Tô An thấy đếm tiền, khỏi cảm thán: “Nuôi heo cũng kiếm bộn tiền nhỉ, hơn 100 đồng cơ đấy. Nếu mà nuôi mười con, một năm chẳng kiếm hơn một ngàn ?”

 

Vương Tiểu Thúy lắc đầu: “Đâu dễ như con nghĩ. Mua heo con còn đắt hơn mua thịt chứ. Lúc bắt nó mới 17 cân, giá gần một đồng bảy một cân, tốn mất 27-28 đồng . Trừ khoản đó thì còn đến 80 đồng. con nghĩ xem, nuôi nó gần một năm trời. Cỏ heo cắt thì , lúc nó còn nhỏ, nó ăn bao nhiêu là khoai lang, là lương thực cả đấy. Mà còn lo rủi ro. Lỡ nó bệnh c.h.ế.t thì coi như mất trắng vốn.”

 

Tô Bình hỏi: “Mẹ, heo con đắt thế á? Vậy nuôi heo nái chẳng là phát tài to ?”

 

“Làm gì chuyện dễ dàng thế? Heo con mới đẻ , chăm bẵm kỹ lưỡng, chẳng khác gì chăm con mọn. Mùa đông giữ ấm cho chúng, còn nấu cháo cho chúng nó ăn. Con chỉ thấy kiếm tiền, chứ thấy vất vả thế nào.”

 

Vương Tiểu Thúy ánh mắt đượm buồn: “Ở nông thôn , đều trông chờ mấy sào ruộng. Cả nhà lụng vất vả, quần quật quanh năm suốt tháng, dành dụm mười mấy đồng là giỏi lắm . Nhiều nhà cơm còn đủ ăn. Cho nên, hồi mới các con ở thành phố.”

 

 

Loading...