Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 135: Bà ngoại Lý Ngọc Lan

Cập nhật lúc: 2025-11-02 23:58:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ nhà Vương Vĩnh Thuận , Vương Tiểu Thúy và Tô An đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

Ba con đổi sang đường khác, Vương Tiểu Thúy tiếp tục khoe khoang suốt cả đoạn đường về.

 

Về đến nhà, họ lấy phần quà chuẩn cho Út và bà ngoại, thẳng sang nhà Út.

 

Lúc mấy Tô An đến, mợ Út Trương Song Song đang xách nước sôi đổ cái chậu cửa, trong chậu gỗ lớn là một con vịt sạch lông.

 

“Mợ Út ~”

 

Nghe tiếng gọi, Trương Song Song "Ai" một tiếng vội vàng ngẩng đầu lên, “Đến , mau nhà , bà ngoại cứ nhắc các cháu suốt đấy.”

 

Trương Song Song dứt lời, Tô Bình nhanh chân chạy tót nhà.

 

Trong nhà, Lý Ngọc Lan tiếng động, cũng vội vàng đón, thấy Tô Bình, bà liền kích động ôm chầm lấy nó, “Thường Thường ơi, cái đồ lương tâm, cuối cùng cũng chịu về thăm bà ngoại .”

 

Giọng Lý Ngọc Lan chút nghẹn ngào, đứa bé ngày nào còn ẵm tay, bây... giờ cao hơn bà cả một cái đầu, bà ngửa cổ lên mới thấy mặt nó.

 

Tô Bình cũng ôm chầm lấy bà ngoại, giọng ồm ồm , “Bà ngoại, con nhớ bà c.h.ế.t, con thấy bà gốc cây táo chờ con, con mơ thấy bà bảo hồng chín , về nhanh là hết phần.”

 

Câu chỉ Lý Ngọc Lan đỏ hoe mắt, mà ngay cả Vương Tiểu Thúy và Tô An cũng rưng rưng.

 

Lúc khi Vương Tiểu Thúy sinh Tô Bình, các em trai em gái bên ai kết hôn, cũng cháu chắt, Tô Kiến Quân là thanh niên trí thức từ nơi khác đến, bên cũng họ hàng thích, cho nên lúc đó Vương Tiểu Thúy sinh Tô Bình, từ đỡ đẻ, ở cữ, cho đến chăm con, đều một tay Lý Ngọc Lan lo liệu.

 

Sau lúc Tô Kiến Quân và Vương Tiểu Thúy , Tô Bình về cơ bản đều gửi sang bên bà ngoại trông.

 

Hơn nữa, Tô Bình lúc nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh, vô cùng thông minh đáng yêu, sốt hỏng não, Lý Ngọc Lan càng thương nó hơn gấp bội.

 

Ngay cả khi thêm các cháu trai cháu gái khác, Tô Bình trong lòng Lý Ngọc Lan vẫn luôn là một sự tồn tại đặc biệt.

 

Tình cảm của hai bà cháu vẫn luôn vô cùng .

 

Trương Song Song thấy khí chút bi thương, vội vàng bước lên trêu, “Mẹ, đây là chuyện vui mà, thế, xem chị Cả cũng đỏ mắt theo kìa, thể chỉ lo cho cháu ngoại trai , An An nó còn đang kìa.”

 

Lý Ngọc Lan lúc mới vội vàng lau nước mắt, ngượng ngùng kéo tay Tô An, “Bà vui quá thôi, chứ bà chỉ thương mày , bà cũng thương mày mà!”

 

Tô An bà ngoại, tươi, “Bà ngoại, bà cứ thương trai nhiều hơn cũng ạ, con ghen .”

 

“Phụt, ha ha ha ~”

 

“Vào , đừng nữa, nhà .”, Lý Ngọc Lan nắm tay Tô An và Tô Bình trong, gọi Trương Song Song rót .

 

Vương Tiểu Thúy vội vàng ngăn Trương Song Song , “Song Song, cần rót , chúng ở bên nhà lão Nhị sang, uống .”

 

Lý Ngọc Lan ngẩng đầu, “Qua thăm đại cữu các cháu ? Có gặp mợ cả các cháu ?”

 

Tô Bình mặt mày xịu xuống, “Con bảo sang nhà bà ngoại , cứ qua nhà đại cữu một vòng mới sang, kẻo lát nữa mất công .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-135-ba-ngoai-ly-ngoc-lan.html.]

“Đại cữu thấy chúng con vui lắm, chị Tuyên Anh cũng vui, nhưng mợ cả thì gọi cũng thèm để ý đến .”

 

Lý Ngọc Lan vỗ vỗ tay Tô Bình, an ủi nó, “Ai, mợ cả của cháu tính tình nó thế đấy, nó đối xử với ai cũng , cháu đừng để bụng.”

 

Vuốt ve bàn tay sần sùi như vỏ cây của Tô Bình, Lý Ngọc Lan xót xa thôi, mặc dù thời gian Tô An vẫn luôn bôi kem nẻ cho nó, vết nứt đỡ hơn nhiều, nhưng đôi tay đó so với những nông dân bình thường vẫn thô ráp hơn hẳn.

 

Người nông dân bình thường cũng chỉ lòng bàn tay chai sần, nhưng tay của Tô Bình, nổi lên từng cục da cứng ngắc.

 

“Con ngoan, con chịu bao nhiêu khổ cực , lúc bảo mày, cứ coi như thằng vô lương tâm Tô Kiến Quân c.h.ế.t , coi như nó sửa đập nước chôn vùi đó, tự nuôi các con là , cùng lắm thì và bà ngoại giúp đỡ, nó cứ đòi dắt các con lên thành phố tìm cái thằng súc sinh !”

 

Lý Ngọc Lan xoa nắn bàn tay Tô Bình, : “May mà Bình Bình, An An của bà về , nếu á, bà cho nó bước cửa nhà .”

 

Tô Bình ôm chầm lấy bà lão, “Bà ngoại, bà đừng , con về mà?”

 

, bà ngoại, chúng con mua quà cho bà , bà xem .”

 

Tô Bình như đang khoe báu vật, lôi đồ đạc mang đến cho bà ngoại xem, “Bà xem , gà , thơm lắm, con ở nhà ga ngửi thấy mùi là mua cho bà nếm thử .”

 

“Chúng con còn mua mũ len cho bà , bà xem, bà đội thử , An An còn mua áo gi lê cho bà, còn lót giày và tất ni lông, mấy đôi tất ni lông liền, , bà ngoại với mợ đều phần, đúng , Kiến Vinh với Tú Vân ạ? Chúng nó học ạ? An An mua hộp bút, bút chì, còn gọt bút chì cho chúng nó...”

 

Lý Ngọc Lan đống đồ Tô Bình lôi , mặt đầy xót xa, “Con bé , con mua nhiều đồ thế gì? Tốn bao nhiêu tiền hả con?”

 

Tô Bình như chợt nghĩ đến điều gì, mặt đỏ bừng, lúng túng xua tay, “Bà ngoại, con với An An xin tiền gửi , đây là tiền con với An An kiếm , chúng con xin tiền .”

 

trở thành đứa cháu hư trong mắt bà ngoại.

 

Lý Ngọc Lan thấy nó cuống lên, vội vàng đè tay nó xuống, “Bà , bà , ban nãy Út với bà , Thường Thường của bà kiếm tiền, tiền đồ, thể hiếu thảo với bà ngoại !”

 

Tô Bình lúc mới thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ ngây ngô, gãi đầu ngượng ngùng.

 

Tô An cảnh tượng mắt, trong lòng nhói lên, hóa trong lòng trai vẫn luôn một vướng bận quan trọng như .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

May mà...

 

Lý Ngọc Lan bưng rổ táo vùi trong trấu và đĩa hồng cắm tăm từ trong phòng , đặt mặt Tô An và Tô Bình.

 

Với trẻ con nông thôn, đồ ăn vặt là thứ gì đó quá xa xỉ, cái cây táo và cây hồng cửa nhà họ Vương , năm nào gần đến mùa chín, bà cũng kê ghế nhỏ canh gốc cây, chỉ để cho bọn trẻ con trong nhà ăn.

 

Quả hồng còn kịp chín mọng, sợ hái trộm mất, nên cứ đỏ, còn cứng ngắc là bà hái xuống, dùng tăm tre vót nhọn cắm thịt quả, vùi trong cám để ủ cho chín.

 

Sau khi Tô An và Tô Bình lên thành phố, năm nào bà cũng lựa những quả ngon nhất vùi trấu, để đến tận khuya, chỉ sợ lỡ Tô Bình về.

 

Vương Tiểu Thúy Lý Ngọc Lan mắng Tô Kiến Quân mệt, đang nghỉ lấy , vội vàng lấy cớ giúp Trương Song Song vặt lông vịt, như chạy trốn mà chui bếp.

 

Lý Ngọc Lan con gái lớn như , trong mắt hiện lên vẻ xót xa, “Các con về , cái mạng của con coi như cũng giữ .”

 

Nhớ cuộc sống mấy năm nay của con gái lớn, Lý Ngọc Lan khỏi thở dài, “Hai đứa , nhất định hiếu thảo với của các con đấy.”

 

 

Loading...