Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 134: Thăm nhà đại cữu
Cập nhật lúc: 2025-11-02 23:58:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những vây xem Vương Tiểu Thúy khoe khoang, trong mắt đều hiện lên vẻ hâm mộ.
“Vẫn là Tiểu Thúy phúc khí, cả đời của , mặc bộ quần áo quý giá như nữa, cái bằng cả tháng lương ăn uống của công nhân chính thức trong nhà máy lớn đấy chứ?”
Một khác chằm chằm túi đồ trong tay Tô Bình, nuốt nước bọt, “Thảo nào các đến gần, ngửi thấy mùi thơm, gà thành phố C nổi tiếng lắm, chắc rẻ nhỉ?”
Vương Tiểu Thúy toe toét, “Sao mà quý , hơn năm đồng một con đấy, bọn trẻ nó hiếu thảo, mua cho với các , bà ngoại đều nếm thử.”
“Ôi, Bình Bình An An nhà , thật thà lắm, chị xem, mua một con về xé , cả nhà cùng ăn, nếm cái vị là , chúng nó cứ nhất quyết mua cho mỗi nhà một con, còn mua riêng cho một con, bảo để bồi bổ.”
“Các bác xem, cho dù là công nhân chính thức, cũng mấy ai nỡ tiêu tiền như chứ? là tiêu xài hoang phí, cũng may con trai bây... giờ tiền đồ, kiếm tiền .”
Xem đang khoa trương khoe khoang với thím Kim Hoa, nổi tiếng lắm mồm trong thôn, Tô An nhịn mà nín .
Thím Kim Hoa đứa cháu trai ở bưu điện huyện, chắc là đây cũng ít em bà, lúc mặt thím sượng , nhưng vẫn nặn nụ để hùa theo Vương Tiểu Thúy.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Ai dà, Tiểu Thúy , cũng chẳng trách đây em chịu nhiều khổ cực, cái gọi là khổ sướng , ngày lành còn ở phía mà.”
Vương Tiểu Thúy vui vẻ khôn xiết, “Thôi, hôm nào rảnh chuyện, chúng còn sang nhà lão Nhị một chuyến nữa, hôm khác buôn nhé!”
Đợi Vương Tiểu Thúy dắt em Tô An , nụ giả lả mặt thím Kim Hoa lập tức tắt ngấm.
Thấy những xung quanh, ai nấy cũng đều khen Vương Tiểu Thúy, khen bà phúc về , thím Kim Hoa bĩu môi chua lẻm, “Cho dù đúng là con cái nó mua cho thì , cái bộ dạng bán sống bán c.h.ế.t đây của nó, ai mà chẳng , thức khuya dậy sớm quần quật, cả ngày từ sáng đến tối chỉ gặm mỗi củ khoai lang, lương thực mới giữ chút nào mà đem bán hết, cháu nó vẫn luôn gửi tiền lên thành phố đấy, khéo tiền vẫn là do nó tự cày cuốc mà , bây... giờ đổ lên đầu hai đứa con, tự dát vàng lên mặt !”
“Vả , nếu thật sự sống ở thành phố, ai còn về cái chốn nông thôn nữa? Không khéo chính là ở thành phố sống nổi nữa, nên mới xách túi về đây trong bộ dạng t.h.ả.m hại .”
Thím Kim Hoa thấy đều lộ vẻ hóng hớt, càng càng hăng, “Người ở thành phố , Tô Kiến Quân về thành ly hôn với Vương Tiểu Thúy xong, là cưới ngay vợ mới, còn sinh thằng con trai mập mạp.”
“Cái đứa đằng mới là cục cưng của , chứ mấy đứa đằng ai mà thèm ngó ngàng nữa.”
“Các xem, thời buổi , lương một cũng chỉ bấy nhiêu, cả một gia đình, chia đến lượt Tô An, Tô Bình thì còn bao nhiêu? Huống chi, Tô Bình còn là một thằng ngốc, chẳng sẽ bồi dưỡng cái đứa đằng ? Con mụ Vương Tiểu Thúy đúng là cái đồ sĩ diện hão...”
Đám đông thím Kim Hoa , lập tức xôn xao bàn tán, đủ thứ chuyện , em nhà họ Tô tiền đồ, về đón Vương Tiểu Thúy lên thành phố hưởng phúc, cũng em nhà họ Tô ở thành phố sống nổi nữa, Tô Kiến Quân đoái hoài, nên đuổi về nông thôn ruộng.
Vương Vĩnh Thuận đang đan cái sọt ngoài sân, thì Vương Tiểu Thúy dắt em Tô An tới.
“Cữu cữu.”
“Cữu cữu.”
“Ai, là... là Tô Bình với An An ?”
“Các cháu về ? Hì hì, quá, mau mau, nhà .”
Vương Vĩnh Thuận nở một nụ hiền hậu, nhặt cây nạng bên cạnh ghế, chống dậy, vui vẻ đón ba con Vương Tiểu Thúy nhà.
Trong phòng, Vương Tuyên Anh đang thái củ cải, tiếng chuyện bên ngoài, vội vàng dừng tay, bước .
“Cô Cả.”
Tô An ngẩng đầu, liền thấy Vương Tuyên Anh đang đeo tạp dề, tết tóc hai bím, cô vội vàng bước lên đón, “Chị Tuyên Anh.”
Mắt Vương Tuyên Anh sáng lên, bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô An, “Em là An An ? Ôi, An An, cuối cùng em cũng chịu về thăm chị ?”
Vương Tuyên Anh lớn hơn Tô An một tuổi, năm nay mười chín, quan hệ hai chị em họ , lúc nhỏ thường xuyên rủ giặt quần áo, kiếm củi, cắt cỏ lợn.
Lúc gặp bạn chơi chung thời thơ ấu, chỉ Tô An vui vẻ, mà Vương Tuyên Anh cũng mừng rỡ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-134-tham-nha-dai-cuu.html.]
“Anh Tô Bình, cô Cả, mau nhà, nhà chị.”
Vương Tuyên Anh kéo tay Tô An, mời nhà.
Vào đến phòng, cô mời xuống, đó dùng bát đựng lạc rang và khoai lang chiên tự đặt lên bàn, xách phích nước nóng rót cho .
Vương Vĩnh Thuận nhiệt tình đón tiếp em Tô An, “Về lúc nào cháu? Uống , uống , lạc là mợ mày trồng đấy, khoai lang chiên cũng là nhà tự , gì quý giá , hì hì.”
“Chúng cháu về hôm nay thôi cữu, về là đến thăm cữu ngay ạ!”
Tô An nể tình mà nhặt một miếng khoai lang chiên lên ăn, đây là khoai lang nhà trồng, thái lát đem chiên dầu, ở nông thôn thời bấy giờ, đây thể coi là món đãi khách cao cấp .
Mà miếng khoai lang chiên mắt, thế mà còn cố tình tẩm thêm đường, Tô An ăn liền hai miếng, ngẩng đầu , “Cữu ơi, ngon quá, chiên thơm giòn, còn đường nữa.”
Vương Vĩnh Thuận gãi gãi đầu, ngượng ngùng , “Chị Tuyên Anh của cháu năm mai mối, năm nay tháng Chạp là xuất giá , thế là, mợ cháu mới đào ít khoai lang, mua ít đường, hôm qua mới chiên xong, hì hì, đến lúc đó đãi khách cũng coi như một món tấm món.”
Tô An vẻ mặt vui vẻ Vương Tuyên Anh, “Chị Tuyên Anh, chị mai mối ? Mối ở thế ạ?”
Vương Tuyên Anh ngượng ngùng gật đầu, với Tô An, “Ở thôn Lưu Gia Động bên cạnh, em đấy, chính là trai của Lưu Ngọc Nga, cái đứa hồi chơi nhảy ô, đá cầu với bọn .”
Tô An ghé sát tai Vương Tuyên Anh, thì thầm: “Em , em , gọi là Lưu Hồng Dân đúng ? Cái mà ngày nào tan học cũng giành chỗ chơi ô ăn quan với bọn .”
Mặt Vương Tuyên Anh đỏ bừng, “Em gì thế, giành chỗ cho em gái , chứ cho chị , vả em cũng chơi .”
Tô An hì hì, “Em là giành cho chị .”
Không khí trong phòng đang náo nhiệt, thì Lưu Hiểu Mai gánh một gánh nước .
Tô An vội vàng dậy, gọi bà , “Mợ.”
Tô Bình nhớ lời Tô An dặn, cũng lên chào.
Lưu Hiểu Mai liếc xéo em Tô An một cái, thèm lên tiếng.
Vương Vĩnh Thuận thấy mất mặt, vội vàng lấy lòng với Lưu Hiểu Mai, “Hiểu Mai, đây là An An với Bình Bình, bà xem mấy năm gặp, chúng nó lớn hẳn , về là đến thăm , ông cữu .”
Lưu Hiểu Mai lúc mới nhàn nhạt gật đầu với mấy con Vương Tiểu Thúy, coi như là chào hỏi, đó bà đặt đòn gánh ở cửa, thái củ cải.
Lưu Hiểu Mai về, Vương Tiểu Thúy cũng nữa, lên chuẩn cáo từ, “Vĩnh Thuận, chúng còn sang nhà Vĩnh Chính một chuyến, An An chúng nó còn thăm bà ngoại.”
Tô Bình vốn thích Lưu Hiểu Mai, vội vàng hùa theo, “ đúng, chúng con còn thăm bà ngoại.”
Vương Tiểu Thúy chỉ túi đồ mang đến đặt ghế cho Vương Vĩnh Thuận xem, “Bọn trẻ nó từ thành phố mua t.h.u.ố.c dán cho ông đấy, ông cứ đau chân suốt ? Ông dán thử xem đỡ .”
“Còn mua cả gà nữa, xách từ thành phố C về đấy, hâm nóng lên là ăn , nhân lúc còn sớm thì ăn đừng để hỏng nhé, đúng , bên trong cái khăn quàng cổ là cho Hiểu Mai, bao tay cho Tuyên Anh, còn cái mũ giải phóng cho thằng Kiến Dũng...”
Vương Vĩnh Thuận mặt mày lúng túng, “Cái , cái bày vẽ quá, t.h.u.ố.c mỡ giữ , gà bà mang về , hoặc là mang sang cho , bà xem, đây, đây cũng gì để cho ...”
Vương Tiểu Thúy đè tay Vương Vĩnh Thuận xuống, “Thôi thôi, với mà còn khách khí gì nữa, đây bảo, là bọn trẻ nó tự từ thành phố mua về cho các , trong lòng chúng nó vẫn luôn nhớ đến mợ đấy.”
Thấy Vương Vĩnh Thuận còn định gì nữa, Vương Tiểu Thúy vội kéo Tô An ngoài, “Thôi, chúng sang chỗ , Tuyên Anh, rảnh thì qua nhà cô tìm An An chơi nhé.”
Nhìn bóng dáng ba con Vương Tiểu Thúy rời , Vương Vĩnh Thuận ái ngại thôi.
Vương Tuyên Anh đến bên cạnh Lưu Hiểu Mai, bực bội giậm chân, “Mẹ, cái gì ? Người từ thành phố mua quà đến tận nhà thăm chúng , thể tỏ vui vẻ một chút ? Ai nợ nần gì chứ?”