Gặp Giữa Mùa Hè - 65.
Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:47:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Hi được Lục Chỉ Niên dẫn đến khu vực nghỉ ngơi, khi ngồi xuống, cô tưởng rằng anh sẽ giống như những tay đua bên ngoài kia, đứng dậy đi thay quần áo đua xe, không ngờ lại thấy anh ngồi xuống cùng mình.
"Anh không tham gia à?" Vân Hi do dự hỏi.
Lục Chỉ Niên khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn cô, mặt không đổi sắc nói dối: “Quá kém, không lên đó làm trò cười, mất mặt lắm."
Vân Hi: "?"
Cô nhớ Tề Thịnh đâu có nói như vậy, không những không nói, Tề Thịnh còn tâng bốc anh lên tận mây xanh giống như một vị thần xe núi tiếng tăm lừng lẫy.
Dưới ánh mắt nghi ngờ sâu sắc của Vân Hi, Lục Chỉ Niên cũng không d.a.o động, anh gác đôi chân dài, thản nhiên đối diện với ánh mắt của cô, bổ sung: “Không phải còn phải trông chừng em sao."
Vân Hi: "?"
Cô có gì đáng để trông chừng chứ.
"Người đông, không trông chừng cẩn thận sẽ bị lạc." Lục Chỉ Niên nói một cách đương nhiên.
Sao, sao cô lại có cảm giác anh đang coi cô là trẻ con vậy?
Vân Hi dần dần quay mặt đi, muốn dùng cách này để che giấu vệt hồng nhạt đáng ngờ trên má.
Khi giữa hiệp, khu vực nghỉ ngơi đột nhiên đông người hơn hẳn.
Nhưng Vân Hi thực sự không bị ảnh hưởng nhiều, cô ngồi ở vị trí bên trong, bên ngoài là Lục Chỉ Niên, dáng người cao ráo của thiếu niên ngăn cản đám đông một cách hữu hiệu, đến nỗi chen chúc và ồn ào đều không thể đến gần cô.
"Uống chút nước đi."
Vân Hi đang lơ đãng nghĩ ngợi lung tung, trước mắt đột nhiên có người đưa tới một chai nước khoáng, những ngón tay thon dài sạch sẽ khớp xương rõ ràng đặt ở trên, cô không cần nghiêng đầu cũng biết là ai.
Vân Hi quen thuộc nhận lấy, quả nhiên phát hiện nắp chai đã được vặn ra.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên nhận ra giữa cô và Lục Chỉ Niên thực sự có chút ăn ý, thậm chí không cần phải hỏi "có uống nước không", anh cứ mở miệng là câu khẳng định.
"Ây da, anh Lục!"
Vân Hi đang uống nước, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng chào hỏi chói tai đột ngột, làm cô sợ đến suýt bị sặc nước, sau đó ho khan từng tiếng nhỏ.
Thấy vậy, Lục Chỉ Niên không để lại dấu vết nhíu mày.
Anh vừa tiện tay nhận lấy chai nước khoáng, vừa ngẩng mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng gọi anh.
Mặt lạ, chưa gặp mấy lần, chắc là một trong số những người thường xuyên đi cùng Tưởng Lâm.
Lục Chỉ Niên không có thiện cảm gì với cậu ta, sắc mặt lạnh nhạt thốt ra một câu: “Có việc gì không?"
"Cũng không có việc gì to tát." Người kia nhuộm tóc vàng, trên tay còn kẹp một điếu thuốc chưa hút hết, lại không hề tự giác mà tiến lại gần.
"Còn không phải là vì hiệp đầu không thấy anh Lục, cho nên đại ca của chúng tôi bảo tôi đến xem thử à?"
Lục Chỉ Niên ngẩng mắt lên, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt rơi vào tay của tên tóc vàng: “Tắt thuốc đi."
Khi anh nói chuyện, dường như áp suất thấp xung quanh lập tức tụ lại một chỗ, khiến người ta không nảy sinh ra ý nghĩ phản bác.
Câu nói "Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh" của tên tóc vàng còn ngậm trong miệng, tay đã không nghe theo sai khiến, ngoan ngoãn làm theo ý của Lục Chỉ Niên dập tắt điếu thuốc.
Lục Chỉ Niên không thèm để ý đến cậu ta, quay đầu xem Vân Hi còn ho không.
Vân Hi đã không sao rồi, nên lắc đầu với anh.
Khung cảnh khá hài hòa lại bị tên tóc vàng phá vỡ.
Có lẽ sự lạnh nhạt phớt lờ vừa rồi của Lục Chỉ Niên khiến cậu ta cảm thấy mất mặt, lúc này lại cố gắng tìm kiếm chút cảm giác tồn tại.
Ánh mắt cậu ta rơi trên mặt Vân Hi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, không biết là dây thần kinh nào bị chập mạch lại hướng về phía Lục Chỉ Niên trêu chọc Vân Hi: “Em gái cũng xinh đẹp đấy chứ, anh Lục giới thiệu chút đi."
"Giới thiệu chút ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/65.html.]
Mí mắt mỏng khẽ nhấc lên, dường như trong đôi mắt đen láy của Lục Chỉ Niên ẩn chứa sự nguy hiểm, không một tia sáng nào có thể lọt qua, anh trầm giọng cười hai tiếng, sau đó mặt không biểu cảm đá vào người cậu ta một cái: “Đầu óc tỉnh táo lại chưa?"
Tên tóc vàng bị đá ngã sang một bên, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cho đến khi cổ áo bị người ta túm lấy, bên tai vang lên một tiếng cười nhạo "mơ mộng hão huyền à", cậu ta mới nhận ra hình như mình đã chọc giận Lục Chỉ Niên.
Nhưng, nhưng không phải cậu ta chỉ nói hai câu thôi sao, có cần phải động tay động chân mạnh bạo như vậy không?
Nếu lời này của cậu ta có thể nói cho Lục Chỉ Niên nghe thấy, có lẽ cậu ta còn có thể nhận được một câu trả lời rõ ràng
—— Có.
Mọi thứ liên quan đến Vân Hi đều đáng giá.
...
Sợ dây dưa nữa sẽ xảy ra chuyện gì, sau sự ngây người ban đầu, Vân Hi vội vàng tiến lên kéo tay áo anh.
Cô ngẩng mặt lên, lắc đầu với anh.
Lục Chỉ Niên khẽ động tay, Vân Hi lo lắng vội vàng nắm chặt: “Tôi không sao, anh đừng để ý đến anh ta nữa."
Một lúc sau, Lục Chỉ Niên "ừm" một tiếng: “Nghe lời em."
"Còn không mau cút đi!" Lục Chỉ Niên quay đầu liếc thấy tên tóc vàng vẫn chưa rời đi, thế là lạnh giọng nói.
Tên tóc vàng được "tha" chạy trốn như bay.
...
Khi hiệp hai sắp kết thúc, một tay đua mặc bộ đồ đua màu đỏ đi xuống, bị một đám người vây quanh, muốn không gây sự chú ý cũng khó.
Vân Hi vốn không để ý lắm, không ngờ lại nhìn thấy anh ta đi thẳng về phía bên này.
Lục Chỉ Niên chắn trước mặt Vân Hi, trước khi người kia lên tiếng đã gọi tên anh ta: “Tưởng Lâm."
Tưởng Lâm là "đại ca" mà tên tóc vàng nói đến, Lục Chỉ Niên không hề bất ngờ khi anh ta đi đến đây.
Người này cậy nhà có chút tiền, thích nhất là kết bè kết phái, làm ra vẻ "nghĩa khí anh em", không cần đoán cũng biết, anh ta đến để lấy lại mặt mũi cho tên tóc vàng.
"Anh Lục còn nhớ tôi à? Nhớ sao không lên chơi một ván, dù sao mọi người cũng quen biết nhau."
Nghe vậy, Lục Chỉ Niên ngồi yên không nhúc nhích, tùy ý quan sát Tưởng Lâm từ trên xuống dưới mới chậm rãi nói: “Tại sao lại không nhớ cơ chứ? Chẳng phải lần trước còn thua nữa sao?"
Anh nói chậm, vô cớ có chút châm chọc, mà sự thật đúng là như vậy.
Mặt Tưởng Lâm đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng: “Lần trước là do anh may mắn, có dám chơi lại một ván không?"
"Nhưng tôi thực sự không có hứng thú chơi lại với cậu."
Chiêu khích tướng này hoàn toàn không có tác dụng với Lục Chỉ Niên, anh nhếch khóe miệng, không cảm xúc nói.
Tưởng Lâm sốt ruột: “Không chơi vậy anh đến đây làm gì?"
Lại nghĩ đến chuyện tên tóc vàng vừa nói với mình, Lục Chỉ Niên còn dẫn theo một cô gái cùng đến đây, Tưởng Lâm lại nhìn về phía Vân Hi bị Lục Chỉ Niên che khuất hơn nửa người, miệng không ngừng lẩm bẩm "cũng chỉ được cái mã ngoài thôi mà."
"Cô ta có hiểu gì về đua xe đâu chứ."
Tưởng Lâm khinh thường nói: “Nếu loại con gái này mà được, tôi sẽ đi vòng quanh sân ba vòng, lại vừa chạy vừa hét to tôi là thằng ngu."
"Cược gì?" Đúng lúc này, Lục Chỉ Niên đột ngột lên tiếng.
Dường như không ngờ anh sẽ đột ngột đồng ý, Tưởng Lâm chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng tiếp lời: “Nếu tôi thắng, chiếc N7 địa hình mới nhất của anh sẽ thuộc về tôi, thế nào?"
Tề Thịnh ở bên cạnh nghe thấy yêu cầu này của anh ta, hít một ngụm khí lạnh nói: “Tưởng Lâm, anh cũng quá tham lam rồi đấy."