Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gặp Giữa Mùa Hè - 57.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:43:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Âm cuối nghe có chút nghẹn ngào như sắp khóc.

 

"Vậy thì không nói nữa." Thấy vậy, Lục Chỉ Niên vội vàng nói, giọng điệu giống như đang dỗ dành trẻ con.

 

"Ngủ một lát đi, đến nhà tôi gọi em dậy."

 

...

 

Không ai nói gì nữa, trong xe phút chốc yên tĩnh trở lại.

 

Lục Chỉ Niên chuyên tâm lái xe, chỉ là đi được nửa đường, Tề Thịnh gọi điện thoại tới, trong tai nghe bluetooth vang lên giọng nói mang theo ý thăm dò của cậu ta.

 

"Anh Lục, em vẫn cảm thấy anh không nói thật."

 

Lúc tìm thấy chìa khóa xe đưa cho Lục Chỉ Niên, Tề Thịnh mới biết anh kiên trì muốn về, hóa ra là vì Vân Hi có thói quen lạ giường, ở môi trường lạ dễ ngủ không yên.

 

Cmn thực sự vô lý!

 

"Em đã quen anh cũng phải mười năm rồi nhỉ, em thật sự chưa từng thấy anh đối xử với ai mà để tâm như vậy."

 

"Tôi đã nói rồi, không được gọi cô ấy là em gái."

 

Trong xe, Lục Chỉ Niên liếc nhìn Vân Hi đang trong trạng thái mơ màng, hạ giọng nói.

 

Tề Thịnh: "..."

 

Không gọi thì không gọi.

 

Tề Thịnh gọi điện thoại, cũng không phải để tranh luận vấn đề xưng hô này.

 

Cậu ta lấy hết can đảm thăm dò, lại hỏi một lần: “Vậy, có không?"

 

Tề Thịnh thực sự tò mò, sau khi họ rời đi, cậu ta bắt đầu suy nghĩ lung tung, thậm chí còn tưởng tượng linh tinh.

 

Mặc dù cậu ta cảm thấy Lục Chỉ Niên không cần thiết phải nói dối, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

 

"Không có." Câu trả lời vẫn giống hệt lần trước, đến cả dấu chấm câu cũng không thay đổi.

 

Chỉ là, bây giờ không có, nhưng sau này chưa chắc không có.

 

Lục Chỉ Niên không chút dấu vết nhìn sang người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, tay đặt trên vô lăng, đôi mắt đen láy cực kỳ tỉnh táo: “Nếu không còn việc gì khác thì tôi cúp máy đây."

 

[Lời tác giả]

 

Cảm ơn bạn Tôm Viên đã tưới dinh dưỡng (┯_┯)

 

Vân Hi nghiêng đầu tựa vào ghế phụ, hai mắt khẽ nhắm, khi ánh sáng mỏng manh trên nóc xe chiếu xuống, càng làm nổi bật hàng mày và đôi mắt yên tĩnh dịu dàng của cô.

 

Là kiểu xinh đẹp hiếm có nhưng lại không hề có tính công kích.

 

Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Chỉ Niên nhìn về phía cô, vốn định xem cuộc điện thoại vừa rồi của Tề Thịnh có làm cô tỉnh giấc không, nhưng lại bị thu hút sự chú ý.

 

Ánh sáng vàng ấm áp lưu chuyển trên khuôn mặt trắng sứ của Vân Hi, từ giữa hàng lông mày hơi nhíu lại đến chóp cằm, không chỗ nào là không quen thuộc, nhưng lại không thể rời mắt.

 

Giống như chưa từng thấy qua, muốn nhìn kỹ hơn một chút.

 

Sắc đẹp mê hoặc lòng người?

 

Không hề báo trước, trong đầu đột nhiên xuất hiện cụm từ này, hơn nữa qua một hai giây lại thật sự cảm thấy tình huống trước mắt này không khác biệt gì với cụm từ đó.

 

Lục Chỉ Niên cười tự giễu, khóe môi vốn mím thành một đường thẳng cong lên.

 

Đúng lúc này, mí mắt mỏng manh của Vân Hi khẽ run lên, giống như ngủ không được yên giấc sắp tỉnh lại.

 

Thấy dấu hiệu này, Lục Chỉ Niên dứt khoát dừng xe ở đầu phố Bình Lương, khu trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, cách nhà họ Lục còn khoảng mười phút lái xe.

 

Anh lấy ra một viên kẹo, động tác xé vỏ kẹo rồi cho vào miệng liền mạch lưu loát, đến bản thân anh cũng không nhận ra, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.

 

Khi Vân Hi mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm nhận được chính là ánh mắt có sức tồn tại cực mạnh này, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Lục Chỉ Niên ở cự ly gần, khiến cô theo bản năng tiếp tục nhắm mắt lại.

 

Đến bản thân cô cũng không rõ tại sao lại đột nhiên giả vờ ngủ, rồi tại sao khi nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt, tim lại "thình thịch": “thình thịch" đập loạn xạ.

 

"Tỉnh rồi à?" Nhưng hiển nhiên chút động tĩnh nhỏ này của cô không qua mắt được Lục Chỉ Niên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/57.html.]

Trong không gian kín, Vân Hi nghe rõ tiếng anh cắn vỡ viên kẹo giòn tan, còn nghe thấy anh cười nhẹ đầy ẩn ý: “Thật sự không định mở mắt à?"

 

Cô theo bản năng nín thở, nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Nhưng không ngờ ai kia hoàn toàn không mắc lừa, xen lẫn ý cười nói: “Cũng được."

 

Thời gian ở chung này khiến Lục Chỉ Niên quá quen thuộc với tâm lý của Vân Hi, không muốn làm phiền người khác, lại dễ dàng xấu hổ vì những chuyện nhỏ nhặt, vừa trêu đã đỏ mặt, nhưng lại thích gồng mình tỏ ra bình tĩnh.

 

Anh lười biếng dựa lưng vào ghế, tay rời khỏi vô lăng, cười nói đề nghị: “Hay là khi nào em tỉnh thì khi đó chúng ta sẽ đi."

 

Chỉ cần ngước mắt lên một chút là nhìn thấy lông mi của Vân Hi đang run rẩy, giống như cánh quạt nhỏ phe phẩy lên xuống, phơi bày sự căng thẳng vô tình lộ ra của cô không sót chút nào.

 

Thấy vậy, Lục Chỉ Niên đột nhiên cúi người lại gần, nhướng mày cười nói: “Vân Hi, em đang căng thẳng cái gì?"

 

Từ góc nhìn bên ngoài cửa sổ xe, hai người dán sát vào nhau, khi Lục Chỉ Niên nói chuyện, thậm chí Vân Hi có thể nghe rõ giọng nói bị anh cố ý hạ thấp.

 

Giống như bị điện giật, cô vội vàng mở mắt ra, cố ý lấp l.i.ế.m đáp: “Không có, tôi không có căng thẳng."

 

Không căng thẳng ư?

 

Vậy lắp bắp cái gì, vậy hàng mi khẽ run rẩy kia là sao?

 

Lục Chỉ Niên một tay chống lên má trái, lặp lại lời Vân Hi nói rồi hỏi ngược lại: “Sao tôi lại cảm thấy, em đang miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo thế?"

 

Giống như lúc ở quán cà phê, rõ ràng trên mặt đã không giấu được cảm xúc, nhưng lại không chịu nói gì, thà rằng lấy cớ "buồn ngủ" đơn giản đến vụng về để che giấu.

 

"Miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo ư?" Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc trước mắt, Vân Hi khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo vẻ mơ màng vừa tỉnh ngủ.

 

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lâu không rời đi của Lục Chỉ Niên, nhưng trong đôi mắt đen như đá hắc diện thạch kia thực sự không thể nhìn ra bất kỳ thông tin hữu ích nào.

 

Ngay khi Vân Hi không chống đỡ nổi, muốn kết thúc ánh mắt đối diện này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Thôi vậy."

 

Cô không muốn nói cũng không sao, không vội vàng gì vào lúc này.

 

Lục Chỉ Niên đưa tay vuốt lại sợi tóc vểnh lên của cô, chỉ vào cửa hàng ven đường hỏi: “Có muốn ăn chè không?"

 

Anh nhớ tối nay cô ăn không nhiều, ngủ lâu như vậy, có lẽ đói rồi cũng không chừng.

 

Điểm khác biệt giữa Nam Xuyên và các thành phố khác là cuộc sống về đêm ở đây rất náo nhiệt, mười giờ tối dường như cuộc sống về đêm mới bắt đầu, những người đi dạo phố ăn đêm mới ra ngoài hoạt động.

 

Vân Hi theo tay Lục Chỉ Niên ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

 

Quả nhiên nhìn thấy xe cộ tấp nập, dòng người qua lại như mắc cửi bên ngoài cửa sổ, hơi thở cuộc sống ẩn trong mỗi tấm biển hiệu cửa hàng sáng đèn, dễ dàng khiến người ta không có ý định từ chối, cô khẽ gật đầu đáp: “Ăn."

 

Vân Hi đi theo sau Lục Chỉ Niên xuống xe, nhìn anh đi vào dòng người, rồi dừng lại trước cửa hàng đang xếp hàng chờ đợi.

 

Ưu thế cao ráo chân dài được anh phát huy triệt để, đến nỗi trong dòng người đông đúc, cô vẫn có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.

 

Đến lượt anh, nhân viên cửa hàng theo lệ hỏi: “Xin chào, anh muốn vị gì ạ? Món đặc biệt của quán chúng tôi là chè xoài, nếu chưa ăn bao giờ, anh có thể thử."

 

Hai người cùng đồng thanh: “Đậu đỏ."

 

Vân Hi đứng ngay cạnh Lục Chỉ Niên, vốn dĩ cảm thấy anh có thể không rõ cô thích gì, nên mới định nhắc khẽ một tiếng.

 

Không ngờ hoàn toàn không cần cô phải nhắc.

 

Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên trước sự đồng bộ ăn ý của họ, ngây người vài giây rồi cười đưa ly chè đã làm xong cho Lục Chỉ Niên: “Hai người tình cảm thật đấy."

 

Trong lời nói rõ ràng đã coi họ là một cặp tình nhân trẻ tuổi.

 

Vân Hi hiểu ra ý tứ trong lời nói này, tai nóng bừng, mặt đỏ bừng, muốn nói gì đó để phủ nhận, nhưng lại cảm thấy ngay cả phủ nhận cũng không có lý do chính đáng, dù sao người ta cũng không nói toạc ra.

 

Ngược lại, Lục Chỉ Niên đang xếp hàng lại bình tĩnh hơn nhiều, anh thản nhiên nhận lấy túi đựng đồ mà nhân viên cửa hàng đưa tới, cuối cùng còn khẽ nói "Cảm ơn".

 

"Sao anh biết tôi thích vị đậu đỏ?" Vân Hi không tự nhiên chuyển chủ đề, ánh mắt lén lút rơi trên tay Lục Chỉ Niên.

 

Đuôi mắt Lục Chỉ Niên khẽ nhướng lên, giọng nói vốn lạnh nhạt đột nhiên có chút lên bổng xuống trầm như ngâm trong rượu, ý cười trêu chọc không kìm được: “Có lẽ là do tình cảm tốt."

 

So với lời nhân viên cửa hàng nói ra có chút khác biệt, câu nói ngắn gọn này rơi vào tai Vân Hi giống như pháo hoa mùa hè, nổ không ngừng.

 

Đúng lúc này, một cô bé mặc váy da giày búp bê đi tới quảng trường, khoảng bốn năm tuổi, đang nhìn chằm chằm vào ly chè trên tay Lục Chỉ Niên.

 

Lúc nãy xếp hàng gọi món, Lục Chỉ Niên tiện tay mua hai phần, nhưng thực ra bản thân anh không hứng thú lắm, vốn dĩ là cố ý xuống xe mua cho Vân Hi.

 

 

Loading...