Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gặp Giữa Mùa Hè - 56.

Cập nhật lúc: 2025-05-17 08:43:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh gõ ngón tay lên mặt bàn trà có vân gỗ rõ ràng, thản nhiên thu hết biểu cảm của từng người vào mắt, nhưng lại không hề lên tiếng, không nói gì cả.

 

Điều này khiến Tề Thịnh muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

 

Im lặng hồi lâu, Tề Thịnh ấp úng nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chơi nhé?"

 

Chỉ chơi "Thật" thôi, ít nhiều gì cũng có thể hỏi ra được chút gì đó.

 

Lục Chỉ Niên khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

 

Tạm thời Vân Hi chưa quay lại, thế là anh ngồi xuống vị trí của cô, thay thế chỗ cô.

 

Trò chơi tiếp tục, lần này ba người Tề Thịnh, Lý Nham và Lý Kiều dường như đứng về cùng một chiến tuyến. Họ không làm khó nhau, bất kể là thật hay thách đều trôi qua rất nhanh.

 

Xoay một vòng, người bị rút trúng lại thành Lục Chỉ Niên.

 

Tề Thịnh mân mê lá bài trong tay, ánh mắt thấp thoáng chút hưng phấn: “Anh Lục, thật hay thách, anh chọn một đi?"

 

Đối diện với ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía mình, nhất là khi nhìn thấy sự tò mò dâng lên trong mắt họ, Lục Chỉ Niên chợt khẽ cười.

 

Rõ ràng anh đã nhìn ra được họ đang nghĩ gì, muốn biết điều gì, nhưng lại giống như lười so đo, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Thật."

 

Lục Chỉ Niên lấy từ dưới bàn trà ra một lon nước ngọt, sau đó một tay mở nắp, trong tiếng nước ngọt xì xèo, anh cong môi, nở một nụ cười: “Hỏi đi."

 

"Vậy tôi không khách sáo nữa nhé."

 

Tề Thịnh lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, còn làm bộ làm tịch lật lật mấy lá bài trên bàn, như thể nói thêm một giây nữa thôi cũng thấy bỏng miệng, tốc độ nói cực nhanh: “Anh Lục, anh có người mình thích không?"

 

Cậu ta vừa dứt lời, Lý Nham và Lý Kiều cũng hùa theo ho khan hai tiếng, trong phút chốc, trong quán cà phê ánh sáng mờ ảo tràn ngập tiếng ho khan liên tiếp.

 

Mọi người đều nhất trí cho rằng vấn đề này có hơi... sốc.

 

Bao gồm cả Vân Hi vừa từ phòng nghỉ chỉnh trang quần áo xong trở lại.

 

Đột nhiên nghe thấy một câu hỏi như vậy, giống như bị ai đó yếm bùa định thân, cô dừng lại ở góc rẽ, không bước tiếp được.

 

Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía bàn người bên cửa sổ, cuối cùng dừng lại trên bóng dáng cao gầy trong cùng, không hiểu sao Vân Hi rất tò mò không biết Lục Chỉ Niên sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.

 

Mà ngoài tò mò ra, tim đập như trống dồn, từng nhịp từng nhịp vang lên ở góc rẽ trong đêm tối này.

 

Trên ghế dài cách đó không xa, Lục Chỉ Niên lắc nhẹ lon nước, chất lỏng màu vàng nhạt lắc lư trong lon, anh uống một ngụm, vẻ mặt có chút như cười như không.

 

Tề Thịnh thấy bộ dạng này của anh, do dự hỏi: “Anh Lục, anh là đang không định nói, chuẩn bị..."

 

Nhưng một câu "chuẩn bị nhận thua sao" còn chưa kịp nói hết, đã nhìn thấy đôi mắt khép hờ của Lục Chỉ Niên hoàn toàn mở ra, gần như cùng lúc đó nói: “Không có."

 

Chỉ một câu trả lời đơn giản như vậy, giống như có tiếng vọng lại văng vẳng bên tai mỗi người có mặt tại đây.

 

Vân Hi đứng ở góc khuất đương nhiên cũng nghe thấy, rõ ràng câu hỏi này không liên quan gì đến cô, nhưng không rõ là tiếc nuối hay hụt hẫng, dường như có thứ gì đó mạnh mẽ lướt qua tứ chi cô. Sau khi ngây người ngắn ngủi, là một cảm giác tê dại không rõ nguyên do nhưng ngày càng rõ rệt.

 

Ở bên kia, Tề Thịnh là người đặt câu hỏi, không biết là tin hay là không tin mà theo bản năng hỏi: “Thật sự không có ạ?"

 

"Tôi nhớ, thật thì chỉ được hỏi một câu thôi." Lục Chỉ Niên cười không nói gì.

 

Anh không muốn nói thì không ai có thể ép anh nói gì.

 

Tề Thịnh không moi được thêm thông tin gì, đành phải bỏ cuộc, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, đột nhiên liếc thấy vạt áo của Vân Hi: “Vân..."

 

Tề Thịnh vừa mới gọi tên cô, đã thấy Lục Chỉ Niên quay mặt đi, vẻ mặt vốn bình thản đột nhiên có cảm xúc, anh nhanh hơn mọi người một bước vẫy tay với Vân Hi, giọng điệu quen thuộc hỏi: “Sao không lại đây?"

 

Ý thức mơ hồ trở lại, Vân Hi chậm chạp "Ồ" một tiếng, cô đi tới nhưng đầu lại cúi thấp, như không muốn người khác nhìn thấy sự khác thường chưa kịp thu lại trên mặt mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/56.html.]

"Mệt rồi à?"

 

Nhưng cảm xúc không phải thứ cô có thể ngăn cản, bên tai chỉ vang lên hai chữ hỏi han đơn giản của anh, nhưng trong lòng lại nặng trĩu giống như một lớp bông dày thấm nước.

 

Hơi khó thở.

 

Vào lúc Lục Chỉ Niên nhận ra điều gì đó, giây tiếp theo chuẩn bị cúi đầu xuống nhìn cô, Vân Hi quay mặt đi, vội vàng thừa nhận: “Có hơi mệt."

 

Nhìn bóng lưng mấy người Lý Nham dần khuất, cô lại bịa ra một câu: “Tôi chỉ là buồn ngủ, muốn đi ngủ thôi..."

 

"Buồn ngủ rồi à?" Lục Chỉ Niên không ép cô phải nhìn rõ vẻ mặt của mình nữa, chỉ lặp lại lời cô nói, cũng không biết là tin hay không.

 

Nhìn căn phòng có thể ở được phía trên quán cà phê, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bông tuyết nhỏ ẩn hiện trong bóng tối.

 

Cuối cùng Lục Chỉ Niên cũng gật đầu đồng ý: “Được, nếu muốn ngủ thì chúng ta về thôi."

 

Về ư?

 

Lần này Vân Hi còn chưa kịp phản ứng, Tề Thịnh đột nhiên tiếp lời.

 

"Trời tối thế này anh Lục định về đâu, trên lầu này có phòng, hay là nghỉ tạm một đêm đi."

 

Bên ngoài gió thổi, lại xen lẫn chút tuyết, lái xe không được an toàn cho lắm, Tề Thịnh không hiểu, Lục Chỉ Niên tại sao lại nói muốn về.

 

Trên lầu quán cà phê là nhà nghỉ được cải tạo, điều kiện phòng ốc có thể nói là không tồi, vị trí thoáng đãng, đồ dùng cũng đầy đủ, bình thường khách du lịch đến núi Chiêu Minh rất đông, có khi còn không đặt được phòng.

 

So với việc trời đã tối muộn, lái xe xuống núi ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ, thực sự là tốn công tốn sức mà không cần thiết.

 

"Không cần đâu." Nhưng đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tề Thịnh, Lục Chỉ Niên vẫn chỉnh lại tay áo lắc đầu.

 

"Giờ này thật sự không cần thiết..."

 

"Không cần lo lắng."

 

Lục Chỉ Niên cử động ngón tay, nói xong thì đứng dậy khỏi ghế: “Tôi có thể lái, đưa chìa khóa xe cho tôi."

 

"Haiz, thôi được rồi." Tề Thịnh thỏa hiệp, đứng dậy đi lấy chìa khóa xe cho anh.

 

Ánh mắt rời khỏi bóng lưng Tề Thịnh, Lục Chỉ Niên nhìn về phía Vân Hi vẫn đứng yên tại chỗ, dặn dò: “Đợi tôi ở đây."

 

Nói xong, anh đi theo Tề Thịnh ra ngoài lấy xe.

 

Đợi xe khởi động xong, mới gọi Vân Hi ở trong phòng ra.

 

...

 

Trên xe mở đủ hơi ấm, Vân Hi vừa lên xe đã cảm nhận được hơi ấm áp áp ập vào mặt.

 

Cô đang cúi đầu thắt dây an toàn, muốn kiềm chế cảm xúc buồn bã không ngừng dâng lên, nhưng càng cố ý lại càng tỏ ra khác thường.

 

"Thật sự mệt đến vậy sao?" Lục Chỉ Niên ngẩng mắt lên, lại hỏi lần nữa.

 

Trong xe chỉ có hai người họ, thậm chí cô có thể cảm nhận rất rõ có một ánh mắt rơi trên người mình, như có hình có khối mà dừng lại.

 

"Không mệt..." Giọng cô đột ngột dừng lại, hít thở mấy lần bình phục lại vẫn không nói ra được.

 

Cũng không biết nên nói gì, thậm chí cô còn không tìm ra lý do tại sao mình lại buồn bã.

 

Đuôi mắt hẹp dài của Lục Chỉ Niên khẽ nhướng lên, hình dáng đôi mắt đẹp đẽ, cho dù là trong đêm tối cũng khó mà bỏ qua: “Không muốn nói à?"

 

Vân Hi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, một lúc lâu sau mới khẽ "Ừm" một tiếng.

 

 

Loading...