Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Gặp Giữa Mùa Hè - 55.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 06:40:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Chỉ Niên liếc cô, ánh mắt dừng lại trên mái tóc mai bị gió thổi có chút rối bời của cô, ngắn gọn súc tích thốt ra mấy chữ: "Gió lớn, dễ lạnh."

 

"Ồ." Vân Hi gật đầu đáp, sau đó đi theo anh về phía quán cà phê của nhà Tề Thịnh.

 

...

 

Trước khi đến, Lục Chỉ Niên đã gọi điện báo trước cho Tề Thịnh, cho nên khi hai người họ đến, Tề Thịnh đã đợi ở bên ngoài.

 

"Hôm nay ngọn gió nào thổi anh Lục của em tới đây vậy?"

 

Tề Thịnh vẫn thích nói chuyện phiếm như mọi khi, cậu ta nhìn Lục Chỉ Niên, lại nhìn Vân Hi đang đi theo sau Lục Chỉ Niên, nháy mắt cười nói: “Ôi, hóa ra là cơn gió mang tên em gái Vân Hi của chúng ta à?"

 

Lục Chỉ Niên đã quen với việc này, chỉ nghiêng đầu, nói với Vân Hi: "Đừng để ý đến cậu ta."

 

Bị trêu chọc nhiều, Vân Hi đã dần hình thành chút sức đề kháng với những lời nói vô thưởng vô phạt này, cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, chào hỏi Tề Thịnh.

 

Ngoại trừ, ngoại trừ việc tai có hơi nóng lên, mọi thứ đều không có gì đáng ngờ.

 

Sau khi vào trong, Lục Chỉ Niên đi vào phòng trống bên trong thay quần áo, còn Vân Hi được Tề Thịnh dẫn đến ngồi ở khu vực gọi món chờ đợi.

 

Tề Thịnh không phải là người có thể giữ im lặng, thấy Vân Hi rũ mắt ngồi yên lặng trên ghế cao, cậu ta tùy tiện hỏi một câu: "Chẳng phải hai người đi cáp treo lên đỉnh núi à? Sao lại xuống nhanh vậy?"

 

"Chương trình pháo hoa còn chưa bắt đầu mà, sao không ở lại thêm một chút?"

 

"Lục Chỉ Niên nói gió trên đỉnh núi lớn, lạnh." Vân Hi thành thật trả lời.

 

Không ngờ sau khi nghe được câu trả lời này của cô, Tề Thịnh đột nhiên nổi giận: "Em tin lời đó sao?"

 

Tề Thịnh nhảy dựng lên từ chiếc ghế cao, giọng điệu đầy vẻ khó tin: “Làm sao anh Lục của anh có thể sợ lạnh chứ?"

 

Không phải là cậu ta chưa từng đến núi Chiêu Minh cùng với Lục Chỉ Niên, ngay năm ngoái vào khoảng thời gian này, khi trời tối muộn hơn một chút, để chụp được trận mưa sao băng được cho là trăm năm có một, anh Lục của cậu ta đã vác máy ảnh đứng trên núi suốt một đêm.

 

Cậu ta thì lạnh run cầm cập, còn Lục Chỉ Niên thì chẳng hề hấn gì, hoàn toàn không sao cả!

 

Vậy mà giờ lại có người nói với cậu ta rằng, Lục Chỉ Niên sợ gió lớn trên đỉnh núi, sợ lạnh...

 

Tề Thịnh nhìn chằm chằm Vân Hi đang đội mũ, lại còn quàng thêm một chiếc khăn dày cộp, chua chát nói: “Anh ấy là sợ em lạnh thì có."

 

"Hả?" Tề Thịnh nói nhỏ quá, Vân Hi không nghe rõ lắm, chỉ thấy vẻ mặt cậu ta thay đổi liên tục, cảm thấy tò mò.

 

Cô đang định hỏi cho ra lẽ thì Lục Chỉ Niên thay xong chiếc áo nỉ, đi ra ngoài hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

 

Anh đứng sau lưng Vân Hi, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tề Thịnh, ý uy h.i.ế.p không cần nói cũng rõ.

 

"Không có gì, không nói gì cả."

 

Tề Thịnh làm động tác kéo khóa miệng, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Lý Nham và Lý Kiều vẫn đang ở trên đường, chắc khoảng mười phút nữa mới tới, hay là chúng ta ăn chút gì trước đi?"

 

Lục Chỉ Niên đáp "Ừm", coi như đồng ý.

 

...

 

Buổi tối, mọi người tụ tập lại chơi trò "Thật hay Thách", trò chơi này thường càng đông người càng vui, nếu không Tề Thịnh đã chẳng tốn công gọi điện cho Lý Nham và Lý Kiều đến.

 

Nhưng Lục Chỉ Niên luôn giữ thái độ không tham gia đối với trò chơi này, cũng chẳng ai có thể bắt anh làm gì, hay moi được tin tức gì từ miệng anh.

 

Cho nên những người thực sự tham gia là Tề Thịnh, Lý Nham, Lý Kiều và Vân Hi – một người mới tập tễnh chơi bị dụ dỗ vào cuộc.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bốn người ngồi trước bàn gỗ, mỗi người đặt một chiếc ly thủy tinh có hình dạng kỳ lạ.

 

Giữa bàn là một loại đồ uống không biết Tề Thịnh kiếm đâu ra, hương vị và màu sắc rất giống rượu trái cây ủ lâu năm.

 

Luật chơi rất đơn giản, trong "Thật hay Thách", ai bỏ quyền thì uống một ly là được.

 

"Tôi bắt đầu trước, tôi bắt đầu trước." Tề Thịnh la lên.

 

Cậu ta vừa bốc đầu tiên đã trúng lá "Thách", bị Lý Kiều vẽ một con rùa lớn tướng trên mặt, khiến mọi người đều không nhịn được cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/55.html.]

 

Theo thứ tự, người bốc bài thứ hai là Vân Hi, cô tùy ý rút một lá, nhìn thấy trên đó viết "Nhìn thẳng vào người bên trái bạn và tỏ tình".

 

Cô không ngờ lá bài lại viết như vậy nên ngây người một lúc, khi nhìn sang bên trái, lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lục Chỉ Niên.

 

Anh không tham gia trò chơi, nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh cô.

 

Vân Hi vội vàng quay đi, mấy người đang chờ cô nói tiếp liền hỏi: “Rút được gì thế, thật hay thách?"

 

"Đừng sợ, mọi người chỉ chơi cho vui thôi."

 

Nghe vậy, tay cầm lá bài của Vân Hi càng thêm căng thẳng, theo bản năng mím môi: “Tôi, tôi chịu thua."

 

Nói xong, cô đứng dậy cầm chai nước có màu cam đỏ gợn sóng ở giữa bàn, nhẹ nhàng rót đầy ly thủy tinh trước mặt mình.

 

Cô nắm chặt ly, đang định uống thì tay chợt nhẹ bẫng, ly đã bị người khác đoạt mất.

 

Nửa người Lục Chỉ Niên ẩn trong bóng tối, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì khác, anh liếc nhìn lá bài bị Vân Hi nắm chặt, khẽ nói: “Bỏ lá bài này đi."

 

Bình thường khi Tề Thịnh và đám bạn chơi trò này, Lục Chỉ Niên thường ngồi bên cạnh xem, nên anh cũng biết rõ nội dung trên các lá bài.

 

Anh cũng đoán được, hôm nay cô không may, ước chừng là rút phải một vấn đề khó.

 

Ngày thường Lục Chỉ Niên sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua đối với loại trò chơi này, nhưng hôm nay lá bài lại rơi vào tay Vân Hi, ít nhiều có chút không thích hợp.

 

Nhìn ba người Tề Thịnh đang ngồi quây tròn lại, Lục Chỉ Niên đặt tay lên chiếc ly thủy tinh đựng thứ chất lỏng màu vàng cam, khớp ngón tay thon dài, sạch sẽ.

 

Không do dự nhiều, anh chậm rãi nói: “Để tôi uống thay cô ấy."

 

Nói xong, anh uống cạn một hơi.

 

Nhờ ánh sáng của cây đèn, Vân Hi nhìn thấy Lục Chỉ Niên dứt khoát uống cạn chất lỏng trong ly thủy tinh. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, chàng trai ngẩng cổ lên, yết hầu hơi nhô lên khẽ trượt xuống.

 

Chỉ là chuyện của một hai giây, nhưng Vân Hi lại cảm thấy động tác của anh bị kéo dài ra vô tận, giống như mang theo hơi nóng bỏng, muốn khắc sâu vào trong tim cô.

 

Còn chưa kịp nói gì, cô đã bị Lục Chỉ Niên ấn vai ngồi xuống, giọng nam lười biếng vang lên bên tai cô, truyền đến tai mỗi người có mặt tại đây: “Mọi người tiếp tục đi."

 

"Không muốn nói thì không cần miễn cưỡng." Câu cuối cùng là anh nói riêng với Vân Hi.

 

Bất luận là thật hay thách đều không cần quá miễn cưỡng, chỉ là trò chơi thôi mà.

 

Sau khi trò chơi tiếp tục, mấy lần liên tiếp Vân Hi đều rất may mắn, không rút phải vấn đề khó khăn nào nữa.

 

Ngược lại Tề Thịnh và Lý Nham thua liên tiếp, cô bị chọc cười đến không nhịn được, quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Lục Chỉ Niên cũng đang nhìn cô cười.

 

Chẳng phải lúc này anh nên chú ý đến khuôn mặt hề của Tề Thịnh, hay đôi mắt gấu trúc đen sì của Lý Nham sao, sao lại nhìn cô cười chứ?

 

Trong lòng xẹt qua một tia điện, Vân Hi mở to mắt, không muốn gây chú ý, cẩn thận dùng khẩu hình hỏi anh đang cười gì, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô lộ ra chút nghi ngờ.

 

Không ngờ khi cô nhìn người khác như vậy, lông mày và đôi mắt hoàn toàn giãn ra, trên khuôn mặt trắng nõn viết rõ hai chữ "đáng yêu".

 

"Mặt em dính gì kìa." Lục Chỉ Niên hơi nghiêng người, khóe miệng cong lên ý cười càng rõ ràng hơn.

 

Anh tự nhiên đưa tay về phía Vân Hi, dùng ngón tay cái lau đi vết kem nhỏ dính ở cằm cô, chắc là vừa rồi vừa ăn đồ ngọt vừa chơi "Thật hay Thách" nên bị dính.

 

Vân Hi cố gắng giữ nguyên góc độ quay đầu, nhưng vẫn cảm thấy chỗ da thịt vừa chạm vào như đột ngột nóng lên, nóng đến mức ý thức của cô có chút không theo kịp: “Được, được chưa?"

 

"Em tự đi soi gương xem sao."

 

Vô tình ngửi thấy mùi thơm của kem còn vương trên đầu ngón tay, Lục Chỉ Niên nhíu mày, lại đưa thêm hai tờ giấy ăn sạch: “Bên trái còn một chút."

 

Nói xong, anh rút tay về, ung dung dựa vào ghế phía sau, vẻ mặt thản nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra.

 

Nhưng ở trong lòng Tề Thịnh, hành động này của anh đã dấy lên sóng to gió lớn.

 

Sau khi Vân Hi đứng dậy rời đi, Lục Chỉ Niên ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc nhìn ba người còn lại: “Các cậu nhìn tôi làm gì, không chơi nữa à?"

 

 

Loading...