Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 97: --- Lẩu

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:14:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS1mJJjF4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Trạch Lan ngờ nàng giật , vội vàng rót một chén nước cho nàng: "Nàng chứ? Xin , nàng sợ."

Bạch Chỉ uống nước, hào phóng : "Thôi , tha thứ cho ."

"Huynh gì? Bán rẻ ư? Mau kỹ hơn ." Bạch Chỉ vẻ tiểu tài thần, khiến Tiêu Trạch Lan bật .

"Ta dò hỏi , huyện Tùng Dương chỉ thương nhân d.ư.ợ.c liệu đến thu mua thảo dược, mà còn thương nhân đến thu mua nhân sâm. Bọn họ chuyên ăn với giàu, sẽ trực tiếp bán nhân sâm cho những quan quyền quý, địa chủ hương . Vật càng quý hiếm, càng đắt tiền, những tiền càng thích."

Nghe Tiêu Trạch Lan , mắt Bạch Chỉ đều biến thành hình đồng tiền: "Thật ?! Làm ?"

Tiêu Trạch Lan đưa tay véo véo má Bạch Chỉ: "Bởi vì đây cũng là tiền mà."

" !"

Bạch Chỉ chui mắt tiền, để ý Tiêu Trạch Lan véo má nàng, còn hưng phấn hỏi: "Vậy bán bao nhiêu tiền là thích hợp?"

"Cái bình gốm thể đựng bao nhiêu?"

"Sáu lạng."

Cái bình gốm nhỏ cũng chỉ tương tự như bát lớn ăn mì, chỉ là cao hơn bát một chút, nên đựng nhiều.

Cũng là vì bọn họ lo lắng quá đắt sẽ mua, nên cố ý mua bình gốm nhỏ, tiên thăm dò thị trường, nếu mới mắt là bình lớn năm cân, hỏi giá xong liền chùn bước.

Tiêu Trạch Lan trầm tư một lát : "Cứ bán một lạng một bình , nếu mua nhiều thì dùng bình gốm lớn đựng, một cân tính là một lạng rưỡi tiền."

Một bình chi phí đại khái là tám mươi văn, bán một lạng bạc một bình, bọn họ một bình kiếm chín trăm hai mươi văn. Nếu bán theo cân, một cân chi phí một trăm bốn mươi văn, bán một lạng rưỡi bạc, một cân chính là kiếm một lạng lẻ ba trăm sáu mươi văn...

Bạch Chỉ trong lòng tính toán rào rào.

Tiêu Trạch Lan thấy nàng nửa ngày lời nào, cho rằng nàng tán thành giá của , nhịn : "Nếu nàng cảm thấy thì ..."

"Được! Sao ."

Gà Mái Leo Núi

Bạch Chỉ mạnh mẽ vỗ một cái cánh tay Tiêu Trạch Lan: "Ta từng tiền, ăn với tiền, vẫn theo các tiền chứ."

Nghe Bạch Chỉ , Tiêu Trạch Lan sững sờ, tuy rằng sớm đối phương là lớn lên ở trang viên, nhưng thật sự nàng như , Tiêu Trạch Lan vẫn cảm thấy một trận đau âm ỉ trong lòng.

Tiêu Trạch Lan im lặng một lát, khẽ : "Sau , nàng sẽ tiền thôi."

Bạch Chỉ đầu tiên ngẩn , lập tức phản ứng , nhe răng : "Đó là điều đương nhiên! Ta chính là phú bà mà."

"Ca, xay nổi nữa."

Tiêu Ngự ở bên ngoài gọi Tiêu Trạch Lan , Bạch Chỉ cũng thu dọn giấy bút cùng sảnh chính.

"Tiêu Trạch Lan, mua than ?"

"Mua , ở ngay phía cửa."

Tiêu Trạch Lan nhận lấy việc từ tay Tiêu Ngự tiếp tục xay hương liệu, còn Tiêu Ngự thì dùng muỗng bắt đầu đong ngũ vị hương.

Bạch Chỉ mang cái nồi đồng rửa sạch ở bên ngoài , sợ tay nghề của thợ rèn công việc tinh xảo như , Bạch Chỉ dùng dị năng dung hợp bộ nồi đồng một nữa, dày thêm phần đế một chút, đảm bảo sẽ rò nước rò than.

Bạch Chỉ lấy hai cục than cho bếp lò đốt, đợi than cháy đỏ, dùng kẹp gắp than đang cháy bỏ lỗ than phía cùng của nồi đồng. Than đỏ rực từ lỗ than rơi xuống phần đế, cả cái nồi nhanh nóng bừng lên.

Sau khi Bạch Chỉ thêm mấy cục than nữa, nàng xách quai hai bên đặt nồi đồng lên bàn sưởi trong nhà, mới bưng canh dê.

Nồi đồng là nồi uyên ương, một bên bộ là canh dê, thêm hồng táo, kỷ tử và lát gừng là . Bên còn thêm cốt lẩu, sợ canh dê quá mặn, nên chỉ cho một nửa canh dê, đó thêm một nửa nước nóng.

Nồi cứ để đó đun, Bạch Chỉ bưng rau ăn kèm.

Lúc Tiêu Trạch Lan và Tiêu Ngự trở về, Bạch Chỉ thuận miệng hỏi: "Sao về muộn ? Rửa cối đá lâu đến thế ?"

"Thật xin , là quá chậm, thím, sẽ nhanh hơn." Tiêu Ngự vẻ mặt đầy áy náy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-97-lau.html.]

Bạch Chỉ: ...

"Không , chỉ tiện miệng hỏi thôi, ngươi xin ?!"

"Ừm... , ngươi giỏi ."

Bạch Chỉ quyết định dùng phương pháp giáo d.ụ.c khuyến khích, nàng nghiêm túc với Tiêu Ngự: "Thật sự, ngươi thích nghi nhanh, ."

Tiêu Ngự với Bạch Chỉ một tiếng: "Cảm ơn thím, bưng rau."

Tiêu Ngự rửa tay xong, giúp bưng rau ăn kèm, Bạch Chỉ bóng dáng y qua mà thở dài.

Nàng thật sự cảm thấy Tiêu Ngự , đúng hơn là cả đại gia đình đều .

Sự chênh lệch lớn về phận như , bình thường nào cũng thể chịu đựng , nhưng bọn họ đều kiên trì , hơn nữa đều đang nỗ lực sống.

Tuy Tiêu Ngự thích nghi bằng Tiêu Ngự và Tiêu Tư Kỳ, nhưng lẽ cũng vì bản Tiêu Ngự và Tiêu Tư Kỳ vốn dĩ hoạt bát hơn một chút.

Hơn nữa Tiêu Ngự là đích tử của Thái tử, cũng là nhi tử duy nhất của Thái tử, nếu Thái tử thuận lợi kế vị, thì y chính là Thái tử kế nhiệm, y chắc hẳn cũng nuôi dạy như Thái tử từ nhỏ, nghĩ đến đây sự chênh lệch ( phận) của y hẳn nhỏ hơn Thái tử.

Tất cả các món ăn kèm dọn lên bàn, Bạch Chỉ mới chợt nhận chuẩn tương mè, chỉ thể dùng dầu mè (tức là dầu vừng) pha một chén nước chấm dầu, nghĩ bụng sẽ mua chút vừng về tự tương mè.

"Các ngươi chú ý một chút, đừng để bỏng." Thấy Tiêu Ngự và Tiêu Tư Kỳ vẻ mặt mới lạ vây quanh nồi đồng xem, Bạch Chỉ vội vàng dặn dò bọn chúng.

"Tẩu tẩu, cái là gì ?"

Bạch Chỉ cởi giày, lên sạp: "Đây là lẩu, bên là lửa, bên là nồi, như thể khiến canh trong nồi luôn giữ trạng thái sôi..."

Bạch Chỉ gắp một miếng thịt dê bỏ nồi, “Như nhúng một lát, đếm năm tiếng, vớt , chấm một chút gia vị…”

Nàng đưa miếng thịt nhúng chín miệng. Vì sợ cắt đủ mỏng, nên nàng mới đếm năm tiếng, để đảm bảo thịt dê chín.

“Ưm ~”

Mùi vị lâu nếm! Ngon quá chừng!!!

Bạch Chỉ vẻ mặt mê mẩn, khiến những khác nàng đều nuốt nước miếng.

“Nào, chúng cũng thử xem.”

Tiêu Ngự trực tiếp gắp một đũa lớn thịt dê bỏ , đảo qua đảo trong nồi.

Bạch Chỉ nhắc nhở bé, “Nếu bỏ nhiều như , đợi nồi sôi mới ăn .”

“Được ạ.”

Than trong nồi đồng bỏ ít, hiện giờ lửa đang mạnh, nhanh đó nước dùng trong nồi sôi ùng ục, thịt dê theo đó nổi lên chìm xuống.

Tiêu Ngự nhanh tay lẹ mắt, gắp một đũa thịt dê bát, chấm đại chút gia vị vội vàng bỏ miệng.

“Nóng… nóng quá… ha…”

“Đệ chậm thôi,” Tiêu Trạch Lan sợ bỏng, vội vàng rót cho một ly nước ấm.

“Ngon quá!”

Mắt Tiêu Ngự sáng rực, những khác cũng phụ họa theo.

“Ngon thật ngon.”

“Thật sự ngon, nghĩ cách ăn ?”

“Cháu !” Tiêu Tư Kỳ lớn tiếng : “Là thấy trong tạp ký cũ ạ.”

Bạch Chỉ mỉm nàng: “Kỳ nhi thật thông minh, học cách giành trả lời .”

 

Loading...