Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 88: --- Cối đá xay

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:14:23
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân bánh bao vẫn là Bạch Chỉ pha chế, nhân bắp cải thịt nữa, mà là nhân thịt củ cải khô.

Thịt heo nhiều, cũng khá nạc, nên Bạch Chỉ múc một thìa thịt heo , gia vị ngoài muối và xì dầu, chính là bột ngũ vị hương, cho thêm thứ gì khác.

Khi nặn bánh bao Bạch Chỉ cũng tay, nếp gấp nặn , còn rách vỏ, Bạch Chỉ đành ngắt một miếng bột nhỏ vá chỗ thủng.

Nhìn chiếc bánh bao tay, Bạch Chỉ nghĩ thầm: Chiếc bánh bao cứ để Tiêu Trạch Lan ăn .

Những chiếc bánh bao trắng trẻo mập mạp lò, nóng hổi bốc khói, hương thơm tỏa khắp.

Bạch Chỉ bưng một bát nước lạnh đặt bên cạnh bếp lò, vươn tay nhúng một chút nước lạnh, nhanh chóng nhặt một chiếc bánh bao bỏ rổ.

Sau khi liên tục lấy bốn chiếc bánh bao, đầu ngón tay Bạch Chỉ đỏ ửng vì nóng. Rồi nhúng nước lạnh, tiếp tục lấy bánh bao.

Đợi tất cả bánh bao đều lấy , Trần Uyển Ninh bưng vỉ tre đến bên nồi, cho bánh bao còn hấp lên.

Lúc ăn cơm, Bạch Chỉ chọn chiếc bánh bao nặn đưa cho Tiêu Trạch Lan, “Tiêu Trạch Lan, thử xem cái nặn .”

Tiêu Trạch Lan chiếc bánh bao miếng vá, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Y nhận lấy bánh bao c.ắ.n một miếng.

“Ừm, vỏ mỏng nhân lớn, ngon.”

Tiêu Trạch Lan để dỗ Bạch Chỉ, chiếc bánh bao quả thực nhân cho khá nhiều, nên khi Bạch Chỉ nặn mới rách lỗ.

Bạch Chỉ xong lời nhận xét vô cùng hài lòng, khóe môi bất giác cong lên, cũng cầm lấy một chiếc bánh bao ăn.

Vỏ bánh bao trắng như tuyết, nhân bánh thơm ngon, hương vị bột ngũ vị hương hòa quyện nhân bánh bao, cả miệng đều là hương thơm của dầu mỡ.

“Ngon, bánh bao thật sự ngon.” Tiêu Ngự từ nào khác, chỉ một câu ngon miệng liên tục.

Tiêu Tư Kỳ một ăn hết nửa chiếc bánh bao, mới lo chuyện, “Thật sự ngon, thịt bên trong tuy nhiều, nhưng còn thơm hơn bánh bao thịt nguyên chất bán bên ngoài.”

Trần Uyển Ninh cũng khen: “Quan trọng là nhân pha chế cũng đơn giản, chỉ cho muối và xì dầu, chính là bột ngũ vị hương, cho thêm thứ gì khác, ngon đến thế.”

Lý Đan Thanh ăn xong một chiếc bánh bao, nàng lau khóe môi, cảm khái : “Có bột ngũ vị hương , chẳng nhà nhà đều thể bánh bao ngon như ? Vậy những bán bánh bao sẽ bán nữa ?”

Bạch Chỉ đáp: “Sẽ , bọn họ cũng thể mua bột ngũ vị hương để bánh bao, những đồ ăn đều chút bí quyết gia truyền, đều cho bột ngũ vị hương , tay nghề sẽ ngon hơn nữa, bán chạy hơn .”

“Cũng .”

Bột ngũ vị hương nhận sự khen ngợi đồng lòng của , cả nhóm vây quanh bàn sưởi bàn bạc về giá của bột ngũ vị hương, còn về loại vật chứa để đựng bột ngũ vị hương nên dùng gì.

Bột ngũ vị hương là Bạch Chỉ , gia vị cũng là nàng mua, giá thành nàng rõ nhất, đều về phía nàng.

Bạch Chỉ đây tính toán , mỗi cân bột ngũ vị hương giá thành đến ba trăm văn, ăn ít nhất bốn mươi phần trăm lợi nhuận, Bạch Chỉ tròn, định mỗi cân bột ngũ vị hương bán một lượng bạc.

Tiêu Trạch Duyên chút do dự, “Cái quá đắt ? Chỉ là gia vị thôi mà, một lượng bạc một cân nhiều gánh vác nổi.”

Những khác cũng cùng cảm nhận, đều cảm thấy giá lẽ dễ bán.

Tiêu Trạch Lan trầm tư một lát : “Ta nghĩ , một lượng bạc một cân vẻ đắt, nhưng gia vị dùng ít thôi mà, lẽ một năm cũng dùng hết một lượng, tính thì cũng đắt.”

Bạch Chỉ và Tiêu Trạch Lan suy nghĩ nhất quán, kiếp , những gói Thập Tam Hương đều nhỏ, cũng chỉ mấy chục gram, mua một gói một năm cũng dùng hết.

Gà Mái Leo Núi

 

“Cho nên ngũ vị hương của chúng bán theo cân, mà bán theo lượng. Chúng thể tìm những vật chứa nhỏ để đựng ngũ vị hương, mỗi phần hai lạng, hai trăm văn một phần, như sẽ dễ chấp nhận hơn nhiều.”

“Ngũ vị hương nhẹ, hai lạng cũng ít, một lạng cũng .” Lý Đan Thanh cũng đưa ý kiến của .

Bạch Chỉ lấy tay kê đầu, sấp bàn. Vấn đề bây giờ là dùng gì để đựng ngũ vị hương, là hũ sành? Hồ lô? Hay giấy dầu?

Thực ống tre là thích hợp nhất, nhưng ở Bắc Địa tre hiếm, Tiêu Trạch Lan thể mua một ít tre nhỏ là may mắn, ống tre từ tre lớn, Bắc Địa chắc chắn là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-88-coi-da-xay.html.]

Bạch Chỉ cũng chút lo lắng, “Không thì đặt một lô hũ sành nhỏ, loại nửa cân, hoặc một cân.”

“Vậy chi phí sẽ cao lắm.”

“Cao thì cao , bán nhiều tự nhiên sẽ tiền hũ sành, mua ít thì dùng giấy dầu gói .”

Chuyện cứ thế quyết định, ngày mai khi Bạch Chỉ đặt cối đá, tiện thể sẽ xem hũ sành luôn.

Tối đến, Bạch Chỉ và Tiêu Trạch Lan cạnh giường đất. Thời tiết ấm lên, hai dịch từ đầu giường đến giữa giường.

“Ngày mai thật sự cần cùng nàng ? Nàng tự vác nổi ?”

Những lời thốt , Tiêu Trạch Lan tự thấy vô lý, ba ngàn dặm đường lưu đày còn qua , chút hương liệu gì mà vác nổi.

Lại chẳng nặng.

“Thật sự cần, ngày mai còn giao đậu phụ , tự , chiều sẽ về.”

Lần Bạch Chỉ nhất định tự , bởi vì nàng định ngày mai mang hạt giống lúa và ngô về, Tiêu Trạch Lan ở đó thì tiện.

Ngày hôm , sáng sớm Bạch Chỉ và Tiêu Trạch Lan thức dậy, con la ở nhà còn kéo cối, Bạch Chỉ đầu làng xe la của nhà lý chính.

Nhi tử lớn nhà lý chính bệnh ở chân, việc nặng, bình thường khi nhà dùng xe la, sẽ để nhi tử chạy một chuyến lên huyện mỗi ngày, kiếm vài văn tiền xe, phụ thêm chi tiêu gia đình.

Tiêu Trạch Lan đưa Bạch Chỉ đầu làng, nhưng Bạch Chỉ từ chối.

“Ta đưa nàng đầu làng , trong làng giờ trời ấm , đôi khi dã thú xuống núi.”

Bạch Chỉ chút cạn lời, dã thú xuống núi đưa ích lợi gì? Để thêm một món ăn cho dã thú !

“Chàng cứ yên tâm , , còn , khi giao đậu phụ thì cẩn thận một chút.”

Tiêu Trạch Lan nhiều cũng vô ích, chỉ thể dặn dò nàng cẩn thận một chút.

“Chàng cứ yên tâm!”

Bạch Chỉ lưng về phía vẫy tay, sải bước về phía đầu làng.

Đến đầu làng hai đang chờ, chờ một chén , nhi tử cả nhà lý chính mới đ.á.n.h xe la đến đầu làng, và xe hai sẵn .

Bạch Chỉ và hai lên, mỗi nộp hai văn tiền xe.

Trừ Bạch Chỉ , bốn còn xe đều giỏ đầy ắp.

Bạch Chỉ đường mấy trò chuyện, mới các thương nhân đến mua hàng ở huyện Tùng Dương ít , bọn họ đều bán đồ khô.

Mùa thu đến thu mua đồ khô và d.ư.ợ.c liệu, bởi vì nếu thương nhân đến mùa thu, mùa đông dễ kịp về, cho nên phần lớn thương nhân đến tháng tám sẽ đến huyện Tùng Dương nữa.

Đồ khô và thảo d.ư.ợ.c mùa thu đều phơi khô mùa thu, đến mùa xuân năm mới bán.

Hàng năm từ tháng tư đến tháng tám, đối với huyện Tùng Dương vô cùng quan trọng, nhiều đều dựa năm tháng mà sống.

Xe la dừng đường chính của huyện Tùng Dương, Bạch Chỉ chào hỏi một tiếng thẳng đến tiệm thợ đá.

Tiệm thợ đá ở phía nam nhất của huyện Tùng Dương, Bạch Chỉ mất nửa khắc mới tới nơi.

Nói là tiệm, thực chính là một cái sân ở rìa thành. Chưa đến nơi, Bạch Chỉ thấy tiếng đục đẽo.

Trong sân đặt những tảng đá lớn nhỏ, hai tráng đinh đang dùng búa và đục gõ tảng đá, trông như đang điêu khắc thứ gì đó.

Một phụ nhân bốn mươi tuổi từ trong nhà , thấy Bạch Chỉ liền hỏi: “Cô nương nhỏ, nàng mua gì?”

“Thẩm nương, mua cối đá.”

“Cối đá , ở đây ,” phụ nhân chỉ cho nàng góc tường.

 

Loading...