Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 85: --- Tiền lãi

Cập nhật lúc: 2025-11-16 01:37:39
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30gCE4p4vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không của ?”

Bạch Chỉ đột nhiên cất lời, Lý Mộc lạnh lùng liếc nàng một cái, đáy mắt lộ vài phần cạn lời, cứng nhắc đáp: “Chỉ hài tử mới .”

Trong việc ăn uống vui chơi, Bạch Chỉ vẫn luôn Trần Uyển Ninh và bọn họ coi như hài tử, đối xử khác biệt ?

Bạch Chỉ bất mãn chỉ Tiêu Tĩnh Vũ: “Ta hơn mấy tuổi? Tại tính là hài tử?”

Lý Mộc thẳng thừng : “Ngươi thành , tính gì là hài tử.”

Bạch Chỉ:…

Tiêu Tĩnh Vũ thấy , vội vàng đưa con thỏ trong tay qua: “Thẩm thẩm, con thỏ của cho .”

Bạch Chỉ nhận, mỉm Tiêu Tĩnh Vũ: “Không cần , đa tạ Vũ nhi, thẩm thẩm thích đồ chơi của hài tử.”

Không ai bật khúc khích, Trần Uyển Ninh vội vàng chuyển đề tài: “Vào nhà , đừng ngốc ở ngoài nữa.”

Cả nhóm cùng nhà, vây quanh bàn sưởi mà xuống.

Lý Mộc từ trong bọc lấy một túi vải đặt lên bàn, kêu "đùng" một tiếng, khá vang.

Không cần ai cũng bên trong là bạc.

Lý Đan Thanh đưa tay đổ bạc , đếm thử, bên trong đầy đủ một trăm hai mươi tám lạng.

Mọi chút dám tin: “Đều bán hết ? Mỗi nhà còn mua cả phương t.h.u.ố.c món nguội nữa ư?”

“Không, đều là Tùng Dương Lâu mua, Bảo Sơn phủ cũng một Tùng Dương Lâu.”

Bạch Chỉ chút sốt ruột: “Nhanh, kể rõ xem.”

“Ta đến bốn tửu lâu giao món ăn, ba nhà đến khách điếm tìm , nhưng trong đó hai nhà thấy chưởng quầy của Tùng Dương Lâu liền tự rời , cho nên chỉ một nhà mua.”

“Vậy phương t.h.u.ố.c món nguội …”

Gà Mái Leo Núi

Lý Mộc từ trong lòng lấy một phong thư đặt lên bàn, Tiêu Trạch Lan mở xem,

“Tùng Dương Lâu mua đứt phương t.h.u.ố.c món nguội , cho nên trả một trăm hai mươi lạng. Hơn nữa bọn họ còn mua đứt váng đậu, trong phạm vi Bảo Sơn phủ, chúng chỉ thể bán váng đậu cho .”

Lý Mộc cũng : “ , mỗi tháng một trăm cân váng đậu.”

Tiêu Trạch Diên đoán: “Một tửu lâu thể dùng hết nhiều váng đậu như , e là đối phương cũng bán nơi khác, hoặc nơi khác còn Tùng Dương Lâu.”

Bạch Chỉ cầm một thỏi bạc bàn lên cân thử: “Nếu là một nhà với Tùng Dương Lâu ở huyện thành, tại bọn họ trực tiếp đến đàm phán?”

Tiêu Trạch Lan: “E là bọn họ cho rằng chúng khỏi Tùng Dương huyện, chờ chúng trụ nổi nữa, ép giá thấp. Không ngờ chúng nhanh như đưa việc kinh doanh đến Bảo Sơn phủ.”

Bạch Chỉ về phía : “Mọi xem .”

Tiêu Trạch Lan trầm tư một lát, : “Phương t.h.u.ố.c món nguội thể bán đứt, nhưng váng đậu thì .”

Bạch Chỉ cũng đồng ý với ý nghĩ của Tiêu Trạch Lan: “Ta cũng nghĩ như . Váng đậu chúng còn bán cho các thương nhân d.ư.ợ.c liệu đến Tùng Dương huyện thu mua. Bọn họ bán , chúng thể quản .”

“Hơn nữa, một khi Tùng Dương Lâu bao mua hết phù trúc, quyền chủ động sẽ trong tay bọn họ. Sau mua nhiều mua ít, ép giá thế nào, chẳng đều do bọn họ định đoạt ?”

Mọi cũng cảm thấy lý, thế là việc cứ thế quyết định.

“Vậy sẽ một phong thư trả lời cho .”

Trần Uyển Ninh mang bút mực tới, Tiêu Trạch Lan cầm bút lên .

Bạch Chỉ hiểu thư pháp, nhưng cũng thể thấy nét chữ của Tiêu Trạch Lan .

Thiết họa ngân câu, cương kính hữu lực.

Bạch Chỉ bên cạnh dặn dò, “Viết rõ ràng, phương t.h.u.ố.c món nguội bọn họ thể mua đứt, nhưng nếu chúng dùng cho mục đích riêng thì sẽ trong phạm vi .”

“Được.”

Viết xong thư liền đưa cho Lý Mộc cất kỹ, tới Bảo Sơn Phủ sẽ gửi .

Chính sự bàn xong, liền đến khâu quan trọng nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-85-tien-lai.html.]

Chia tiền!

Bạch Chỉ đếm mười hai lạng tám tiền bạc đưa cho Lý Mộc, “Lần đầu hợp tác, tiền phương t.h.u.ố.c món nguội cũng để ngươi rút một phần, sẽ chuyện như nữa .”

Ánh mắt Lý Mộc chợt lóe lên một tia sáng tối, nhưng mặt vẫn vô cảm thu tiền túi gấm, đó đẩy túi gấm cho Lý Đan Thanh.

Lý Đan Thanh nhíu mày, đẩy túi gấm về, “Ngươi cứ giữ , đợi… đợi khi thành hãy đưa cho .”

“Được,” mặt Lý Mộc thật sự hiện lên ý , ai nấy đều thấy rõ.

Số tiền còn , trừ phí tổn, Bạch Chỉ và Trần Uyển Ninh chia theo tỷ lệ sáu bốn, Bạch Chỉ sáu, Trần Uyển Ninh bốn, đây là điều thỏa thuận từ .

Bốn mươi cân phù trúc chi phí một ngàn trăm bốn mươi văn. Một trăm hai mươi tám lạng, trừ mười hai lạng tám tiền của Lý Mộc, đó lấy thêm một ngàn trăm bốn mươi văn phí tổn để tiếp tục mua đậu và củi, còn là một trăm mười bốn lạng một trăm sáu mươi văn.

Bạch Chỉ đếm bốn mươi lăm lạng sáu tiền đưa cho Trần Uyển Ninh, lẻ thì nàng tròn cho tẩu tẩu, “Tẩu tẩu, đây là của nàng.”

Trần Uyển Ninh vội vàng lắc đầu, “Đệ chỉ cần chia tiền phù trúc cho , phương t.h.u.ố.c là của nàng, cần chia cho .”

“Tẩu tẩu cứ nhận , phương t.h.u.ố.c cũng chỉ dùng một thôi, e là còn nữa. Y phục, giày dép, chăn màn của ba chúng đều do tẩu tẩu , còn cần tẩu tẩu tiếp tục , tiền xem như thù lao vất vả của tẩu tẩu .”

Còn một điểm quan trọng nhất, chính là Lý Mộc giúp đỡ bọn họ vì Lý Đan Thanh, tuy rằng bọn họ cũng trả tiền, nhưng mối quan hệ , Bạch Chỉ càng yên tâm hơn.

Tiêu Trạch Lan cũng , “Đại tẩu cứ nhận , xem như tấm lòng của và A Chỉ, còn cần tẩu tẩu chiếu cố A Chỉ và A Ngự nhiều hơn.”

Tiêu Trạch Diên cũng vỗ vỗ tay Trần Uyển Ninh, “Vậy nàng cứ nhận .”

Trần Uyển Ninh còn do dự, “Được, xin nhận .”

Bạch Chỉ đếm đếm hai thỏi bạc của mới cất , trong lòng nghĩ: Cuối cùng cũng thấy tiền lời, thật dễ dàng chút nào!

Hôm nay kiếm bạc, tâm trạng đều , cộng thêm Lý Mộc cũng ý rời , thế nên bọn họ quyết định ăn món hầm nấu sẵn để ăn mừng.

“Ta nhà Hồ đại ca một chuyến, bọn họ hôm qua Hoàng Thạch Hà đ.á.n.h cá , mua hai con.” Hoàng Thạch Hà là một con sông gần Mã Đề Thôn, bây giờ lớp băng tan, mỗi ngày đều đ.á.n.h cá.

Tiêu Trạch Diên ngoài mua cá, bắt đầu nấu cơm.

Tiêu Tư Kỳ và Tiêu Ngự ở ngoài sân cho thỏ ăn, Tiêu Tĩnh Vũ mấy hứng thú, nhưng ở trong nhà cũng cảm thấy khó chịu, nên cũng cùng để cho thỏ ăn.

Có những chú thỏ đáng yêu mềm mại, con chim yến cảnh hôm qua thất sủng , lũ trẻ tìm cà rốt và cải trắng để cho thỏ ăn.

“Thỏ thể ăn quá nhiều cà rốt cải trắng, chúng sẽ tiêu chảy.”

Tiếng đột ngột khiến ba giật , Lý Mộc từ lúc nào lưng bọn họ.

“Vậy thỏ con ăn gì ạ?” Tiêu Tư Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Lý Mộc xoay đến bên ngựa, tháo một cái túi từ lưng ngựa xuống, bên cạnh ba .

“Đây là cỏ đuôi mèo, cho thỏ ăn.”

Tiêu Ngự mở túi xem, bên trong là một túi cỏ khô.

“Khô như , thỏ nên ăn cà rốt ?”

“Không , thỏ ăn cỏ khô là nhất, những thứ khác chỉ thể ăn thỉnh thoảng.”

“Vậy cần cho uống nước ?”

“Không cần cho uống.”

“Loại cỏ là cỏ đuôi ch.ó ?”

“Không , chỉ là trông giống thôi…”

Trần Uyển Ninh và Lý Đan Thanh đang dọn dẹp giường chiếu trong phòng củi, nhưng bây giờ gọi là phòng củi nữa, mà đổi thành phòng ngủ.

Lý Đan Thanh tháng sẽ thành , nhà mới vẫn đang đào móng, hai vợ chồng cần chỗ ở, nên Trần Uyển Ninh sửa một phòng ngủ từ cái phòng củi lớn.

Quả thật, khi dọn dẹp sạch sẽ, bài trí nội thất , trông cũng dáng lắm, tạm bợ ở hai ba tháng vẫn .

Trần Uyển Ninh tiếng lũ trẻ ríu rít, : “Không ngờ Lý Mộc cẩn thận như , còn nghĩ đến việc mua thỏ để dỗ lũ trẻ vui.”

Lý Đan Thanh đáp lời, nhưng ánh mắt cũng thỉnh thoảng hướng về lũ trẻ trong sân.

Loading...