Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 61: Trút Giận ---

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:42:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60JnnZZw9t

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tranh và những khác khi ăn xong, đang vây quanh bàn bạc đối sách.

Lưu Hoài mặt mày lo lắng mở miệng: “Chu Uy Viễn c.h.ế.t thì đây? Hắn trưởng của Chu Thục Phi mà.”

! Trong phạm nhân bọn họ áp giải , quan trọng nhất chính là Chu Uy Viễn, giờ c.h.ế.t , nếu Thục Phi trách tội xuống...

Nghĩ đến đây, Lưu Hoài và Hồ Khải chút oán độc về phía hai Lý Dương, Vương Tranh và Cao Uy tuy rằng cho là của Lý Dương bọn họ, nhưng trong lòng cũng chút trút giận lên họ.

Hồ Khải than vãn: “Các ngươi xem, hiện giờ gì? Vì một nữ nhân mà cả mạng sống cũng sắp mất !”

Lý Dương lạnh một tiếng: “Ngươi ý gì, Chu Uy Viễn là phu nhân của chọc tức mà c.h.ế.t, liên quan gì đến chúng ? Ngươi vội vàng đẩy trách nhiệm cho chúng gì?”

Lưu Hoài phụ họa: “Sao liên quan đến các ngươi, nếu nữ nhân của các ngươi cãi với vợ của Chu Uy Viễn, thì xảy chuyện ?”

“Rõ ràng là vợ của Chu Uy Viễn lời châm chọc , đó tông c.h.ế.t Chu Uy Viễn, liên quan gì đến khác?”

“Ngươi bớt lý sự cùn , ngươi với Chu Thục Phi xem nàng ? Ta chi bằng g.i.ế.c Lý Đan Thanh, tạ tội với Chu Thục Phi...”

“Ai dám!” Lý Mộc trong mắt lóe hàn quang, lập tức rút đao .

“Ngươi tiểu tử ...”

“Thôi !” Vương Tranh quát lớn một tiếng, đầu về phía Lý Mộc: “Ngươi cũng mau đặt đao xuống cho !”

Lý Mộc vẫn hung tợn trừng mắt Lưu Hoài, kẻ đề nghị g.i.ế.c Lý Đan Thanh, cho đến khi Lý Dương vỗ mu bàn tay, Lý Mộc mới tra đao vỏ.

Vương Tranh cũng vô cùng phiền não, sớm công việc sẽ mấy thuận lợi, cũng chuẩn tinh thần cho việc giáng chức hoặc trực tiếp bãi miễn, cho nên đường mới vơ vét nhiều tiền bạc của phạm nhân như , cũng là để chuẩn cho cuộc sống .

ngờ bây giờ chỉ là việc bãi miễn, mà ngay cả tiểu mệnh cũng khó giữ.

Lý Dương Vương Tranh : “Đại ca, sự việc đến nước cũng còn cách nào khác, chúng cứ thật thà bẩm báo đầu đuôi ngọn ngành cho Lưu đại nhân, cho cùng Chu Uy Viễn là c.h.ế.t trong tay chính nhà Chu gia, bề cùng lắm là trút giận, cũng đến mức thật sự g.i.ế.c chúng .”

Lưu Hoài càng tức giận hơn: “Ngươi thì dễ dàng, vạn nhất Chu Thục Phi bắt chúng tuẫn táng cho trưởng của nàng thì , cho dù g.i.ế.c chúng , bắt chúng tù thì ? Ta thấy chi bằng trực tiếp g.i.ế.c Lý Đan Thanh để thỉnh tội...”

Thần sắc Lý Dương cũng lạnh xuống: “Vậy thì ngươi mà g.i.ế.c ! Ở đây la hét cái gì?”

“Ngươi!”

Lưu Hoài thật sự dám, Bạch Chỉ ngay cả Chu Uy Viễn còn đ.á.n.h thắng , huống chi là . Hắn chỉ kích động Vương Tranh nghĩ cách trừ khử Lý Đan Thanh, bản tuyệt nhiên ý định tay.

Lý Dương khinh thường liếc Lưu Hoài một cái, thầm mắng một tiếng đồ hèn nhát.

Chu Uy Viễn c.h.ế.t, Vương Tranh chắc chắn sẽ đắc tội với Tiêu gia và Bạch Chỉ nữa, chuyện chỉ thể theo lời Lý Dương . Còn về việc Chu Thục Phi trút giận lên bọn họ , thì cũng chỉ thể thuận theo ý trời.

————————————————

Vệ Chi Hàng và bọn họ nhặt củi về, Bạch Chỉ hỏi gia nhập tự riêng. Nếu gia nhập thì tính theo đầu , sáu lượng bạc chia đều cho mười , mỗi là sáu tiền bạc. Vệ Thanh Ninh còn nhỏ, tính cho hai một lượng.

Đối phương chút do dự chọn gia nhập, Bạch Chỉ gật đầu, nàng chỉ hỏi thôi, dù tiền của Vệ Chi Hàng cũng còn nhiều, gia nhập sẽ tốn kém hơn một chút.

“Mạng sắp mất , giữ tiền cũng chẳng ích gì.” Nụ mặt Vệ Chi Hàng chút chua chát, vốn để cho chút bạc, nhưng mạng sắp mất , bạc giữ thì tác dụng gì .

Mỡ heo rút xong, gà cũng hầm xong, ăn cơm , chờ dầu nguội múc hũ dầu.

Một con gà mười ăn, mỗi chỉ thể chia một hai miếng, tức là chỉ để nếm thử mùi vị. Mọi còn qua nhường nhịn, lớn nhường trẻ nhỏ, khỏe nhường kẻ yếu, đến nỗi Bạch Chỉ còn kiên nhẫn nữa:

“Ăn hết ! Không ai nhường ai cả. Nếu lớn và khỏe chống đỡ nổi, thì kẻ yếu nhỏ còn đường sống nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-61-trut-gian.html.]

Mọi lúc mới gạt bỏ ý nghĩ nhường nhịn, nghiêm túc ăn uống.

Gà khá gầy, bỏ thêm nhiều khoai tây và nấm, tức là chỉ váng mỡ, nhưng vẫn ăn ngon miệng.

Một nồi gà trừ phần để cho Trần Uyển Ninh, tất cả đều ăn sạch, ngay cả nước dùng cũng chỉ còn một ít, đủ để sáng mai hâm nóng trứng kho bên trong.

Sau bữa cơm, Tiêu Ngự và Tiêu Tư Kỳ rửa bát, Tiêu Tĩnh Vũ tiếp tục sắc thuốc, Bạch Chỉ bắt đầu nướng bánh.

Lý Mộc đến gọi Lý Đan Thanh, Lý Đan Thanh gì, theo , chỉ dặn dò Tiêu Trạch Diên chăm sóc Trần Uyển Ninh thật .

Mọi ăn xong bữa cơm nóng hổi, tinh thần đều phấn chấn hơn nhiều, nhưng nhanh lơ mơ buồn ngủ. Theo lý thì giờ còn sớm, tám giờ tối, nhưng quá mệt mỏi, giờ môi trường ấm áp như , con dễ buồn ngủ.

Tiêu Trạch Lan đổi cho Bạch Chỉ, bảo nàng nghỉ ngơi, tự nướng bánh.

Bạch Chỉ động đậy: “Ngày mai ngủ nướng, sáng mai ngươi dậy nấu cơm.”

“Được,” Tiêu Trạch Lan đáp, trong lòng nghĩ hôm nay nướng bánh, ngày mai cũng thể dậy sớm, nhưng Bạch Chỉ sẽ đồng ý.

Uống xong t.h.u.ố.c sắc, Tiêu Trạch Lan trải chăn đệm, Bạch Chỉ dặn xông ngải cứu, còn bảo Tiêu Ngự hơ nóng miếng đệm đầu gối, đắp lên chân cho .

Trần Uyển Ninh tỉnh , Tiêu Trạch Diên đút cơm cho nàng ăn, thấy nàng ăn khá ngon miệng, Tiêu Trạch Diên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Gà Mái Leo Núi

Bạch Chỉ nướng bánh xong, nước trong ấm chườm nóng, cuối cùng mới dùng nước nóng rửa mặt. Thuốc trị cước còn nhiều, nàng chỉ thoa một lớp dầu thoa mặt, còn về phấn đen thì dùng hết từ lâu, Bạch Chỉ cũng cho rằng giờ đây còn ai dám tìm nàng gây sự.

Tiêu Trạch Lan ngủ , Bạch Chỉ cởi áo bông, ôm ấm chườm nóng chui trong chăn. Dưới ấm, trong chăn ấm áp, Bạch Chỉ thoải mái rên lên hai tiếng, nhanh ngủ .

Sáng sớm hôm , Bạch Chỉ tỉnh dậy vì mùi hương, mở mắt liền thấy Tiêu Trạch Lan đang nhóm lửa nấu cơm. Chỉ thấy thoắt châm thêm củi, thoắt dậy, dùng muỗng nhẹ nhàng khuấy cháo trong nồi.

Hơi nóng bốc lên bao phủ một lớp màn mỏng, Tiêu Trạch Lan nheo mắt, xoay muỗng, hàng mi dài che khuất đôi mắt, toát lên một phong vị trần thế đặc biệt.

Cảm nhận ánh mắt của Bạch Chỉ, Tiêu Trạch Lan đầu : “Nàng tỉnh ?” Giọng điệu dịu dàng mang theo chút ý .

Bạch Chỉ ừ một tiếng, tiếp tục thưởng thức mỹ nam cổ trang rửa tay canh.

“Đệ , nàng tỉnh , lát nữa dậy ăn bánh nhân.”

Bạch Chỉ lúc mới thấy, bên cạnh Tiêu Trạch Lan, Trần Uyển Ninh đang nướng bánh.

“Tẩu tẩu, nàng khỏe ? Sao dậy nấu cơm ?”

Trần Uyển Ninh đáp: “Tẩu tẩu khỏe hơn nhiều , tỉnh dậy thấy tóp mỡ hôm qua, liền nghĩ đến việc nướng mấy chiếc bánh nhân cải thảo tóp mỡ để ăn.”

Vệ Chi Hàng và Tiêu Trạch Diên đang chẻ phần củi còn thành củi nhỏ, để mang theo khi . Dù mệt đến , cũng ăn một bữa cơm nóng hổi, nếu thật sự thể trụ nổi.

Bạch Chỉ thêm một khắc, thấy Tiêu Trạch Lan bưng cháo xuống, bắt đầu hâm nóng trứng kho tối qua, mới chậm rãi rời giường. Cùng nàng thức dậy

còn mấy đứa trẻ, hiếm khi chăn ấm, bọn trẻ đều ngủ thêm một lúc.

Bánh nhân lò, kèm một bát cháo kê táo đỏ, mỗi còn chia một quả trứng kho, xem như là một bữa sáng vô cùng thịnh soạn.

Bạch Chỉ uống một ngụm cháo, vị ngọt thanh từ từ lan tỏa trong miệng. Số táo đỏ là những quả cuối cùng , ăn xong bữa là hết.

Ăn xong cơm, mỗi ôm một miếng khoai lang nướng tiếp tục lên đường. Hôm nay đầu tiên xe trượt tuyết là Bạch Chỉ và Tiêu Ngự, Bạch Chỉ ôm Vệ Thanh Ninh lòng, Tiêu Trạch Lan ôm Tiêu Ngự, như đều ấm áp hơn một chút.

Lại thêm bốn năm ngày, đội ngũ cuối cùng cũng tiến địa giới Bắc Địa, mặt nhà họ Chu cũng lộ chút tươi .

Chu gia lưu đày đến Bắc Lăng phủ mới Bắc Địa, hai ba ngày nữa là thể tới, còn nơi lưu đày của Bạch Chỉ và bọn họ là Tùng Dương huyện ở phía bắc nhất của Bắc Địa, ước chừng còn mười ngày nửa tháng nữa.

 

Loading...