Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 57: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:42:45
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuyệt vọng

Bạch Chỉ để Tiêu Trạch Lan xuống, ngay cả bọn họ còn khó khăn đến , Tiêu Trạch Lan nếu xuống cũng kiên trì bao lâu.

“Hai đứa lên đây, xuống một lát.”

Vệ Chi Hàng trực tiếp nhảy xuống, vẫn đó, vốn dĩ là bọn họ chiếm tiện nghi, ít hơn một lát cũng là .

Vệ Chi Hàng là duy nhất luyện võ trong bọn họ, Bạch Chỉ khách khí với , kéo Tiêu Ngự lên.

Tiêu Trạch Lan vội vàng dùng lông thú quấn chặt hai , đổi đôi găng tay ấm cho Tiêu Ngự, đó tự dùng tay giúp Bạch Chỉ sưởi ấm tay.

Bạch Chỉ cũng rụt đầu lớp lông thú, cả co ro thành một cục.

Một canh giờ ngắn ngủi dài đằng đẵng, điều phụ thuộc việc ngươi đang xe trượt tuyết, đang bộ trong tuyết.

Buổi trưa đội ngũ dừng , uống chút nước, ăn chút bánh nguội. May mà bánh của bọn họ nhiều dầu, tuy nguội nhưng vẫn quá cứng.

Bạch Chỉ lấy một cái bánh đưa cho Vệ Chi Hàng, coi như cảm ơn nhường chỗ.

Buổi chiều, đầu tiên xe trượt tuyết là Lý Đan Thanh và Trần Uyển Ninh. Lý Đan Thanh lên, nhường cho Tiêu Tư Kỳ , tiểu cô nương bộ nửa ngày, mặt mày đều đông xanh cả .

Lớp tuyết dày hơn một thước, sự giẫm đạp của , tạo thành một con đường nhỏ lộn xộn. Mỗi bước chân giẫm xuống đều tốn nhiều sức lực mới thể rút khỏi tuyết. Bạch Chỉ chỉ cảm thấy hai chân như rót chì mà nặng trĩu, mỗi bước đều vô cùng khó khăn.

Đội ngũ dừng nữa là hai canh giờ đó.

Ngày hôm đó trừ thời gian nghỉ ngơi, bọn họ tổng cộng bốn canh giờ. Bốn canh giờ là tám tiếng đồng hồ, vẻ nhiều, nhưng Bạch Chỉ thực sự cảm thấy đến mức tuyệt vọng.

8. Tang thi kiếp tính là gì? Liều mạng một phen cũng thể g.i.ế.c c.h.ế.t, còn thống khoái hơn là khổ sở giãy giụa trong cảnh khắc nghiệt .

Cảm giác vô lực và tuyệt vọng tràn ngập , kể từ khi xuyên sách, Bạch Chỉ đầu tiên ý xuyên trở về.

Đội ngũ dừng nhưng cũng thể nghỉ ngơi, vì bọn họ còn dựng lều tuyết. Nơi bọn họ đang ở là một con đường nhỏ, xung quanh là đất hoang, một cái cây nào, càng đến củi. Mọi thể đốt lửa sưởi ấm, chỉ thể dựng lều tuyết.

Bạch Chỉ và bọn họ thì một ít củi, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn thể dùng. Túi nước của bọn họ còn nước, đợi đến khi hết nước mới dùng củi đun nước.

Bạch Chỉ và bọn họ bận rộn mất hơn nửa canh giờ mới dựng xong lều tuyết, lúc não của Bạch Chỉ sắp đóng băng mà ngừng hoạt động.

Tấm vải dầu và đệm lót trải xong, ba chui .

Trong lều tuyết đốt nến, một chút ánh nến từ trong tâm lý cho bọn họ một gợi ý rằng quá lạnh.

Cây ngải cứu đốt lên dùng lò sưởi nhỏ đặt trong ủng bông, đợi ủng bông nhiệt độ, Tiêu Trạch Lan giúp Bạch Chỉ .

Bạch Chỉ luôn im lặng khiến Tiêu Trạch Lan lo lắng, nhưng hỏi nàng thì nàng cũng lên tiếng.

Tiêu Ngự ghé sát tai Tiêu Trạch Lan nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, đùi của tẩu tẩu cũng cọ đỏ ?”

Cái bó chân đeo đùi cọ chân, đùi của Tiêu Ngự cũng cọ đỏ cả .

Tiêu Trạch Lan sững sờ, đầu nhẹ giọng hỏi: “A Chỉ, chân nàng cọ đỏ ?”

“Chân?” Bạch Chỉ chút mơ màng, “Chân cảm giác gì.”

Sắc mặt Tiêu Trạch Lan biến đổi, vội vàng che kín cửa hang, đó dùng chăn quấn lấy Bạch Chỉ bộ, “A Chỉ, cởi quần bông , giúp nàng xem một chút ?”

Tiêu Ngự tự giác quấn trong lớp lông thú lưng với bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-57.html.]

Bạch Chỉ thấy ánh mắt sốt ruột của Tiêu Trạch Lan, mới chậm rãi cởi quần bông xuống.

Ống quần lót vén lên tận bẹn. Dưới ánh nến, Tiêu Trạch Lan phát hiện cả chân Bạch Chỉ đều xanh tái, phần giữa đùi còn vài vết bầm tím, chỗ còn rướm máu.

Mắt Tiêu Trạch Lan đỏ hoe, hai tay run rẩy tìm t.h.u.ố.c kim sang và t.h.u.ố.c trị cước.

Bột t.h.u.ố.c rắc lên chỗ da rách, Bạch Chỉ cuối cùng cũng phản ứng, đau đến hít một lạnh.

Đầu vùi lòng Tiêu Trạch Lan.

“Tiêu Trạch Lan…”

“Ta đây.”

“Chân đau quá…”

Giọng cả hai đều nghèn nghẹn.

Tiêu Trạch Lan quấn chặt chăn, dùng sức ôm lấy Bạch Chỉ, “Xin … xin , cố gắng thêm chút nữa ? Cố gắng thêm chút nữa…”

Bờ vai Bạch Chỉ khẽ run lên, Tiêu Trạch Lan vỗ về trấn an nàng, đợi nàng còn run rẩy nữa thì mới buông , thoa t.h.u.ố.c trị bỏng lạnh cho nàng.

Bạch Chỉ xuống, Tiêu Trạch Lan dùng chăn quấn chặt lấy nàng, đầu Tiêu Ngự.

“A Ngự, ca ca giúp xem .”

“Ca ca, tróc da, chỉ đỏ thôi, đừng lo.”

Tiêu Ngự hiển nhiên cũng lạnh đến mức chịu nổi, giọng cũng run rẩy, nhưng chân dấu vết bỏng lạnh như Bạch Chỉ. Có lẽ nam hài thể cường tráng hơn, trạng thái của Tiêu Ngự hơn Bạch Chỉ nhiều.

Tiêu Trạch Lan đắp thêm một chiếc áo bông và áo khoác da khác của Tiêu Ngự bên ngoài lớp da lông, giúp đắp kín các góc, tránh khí lạnh luồn .

An trí Tiêu Ngự xong xuôi, Tiêu Trạch Lan lấy hai chiếc áo bông, xếp vạt áo của chúng với , buộc dây , biến chúng thành một tấm nệm lớn hơn để trải .

“A Chỉ, trải cái xuống ,”

Bạch Chỉ nhúc nhích một chút, áo bông trải xong.

Tiêu Trạch Lan thấy tiếng răng Bạch Chỉ va run cầm cập, liền cởi quần áo bông của , chỉ mặc y phục lót, khoác chiếc áo bông lên , cởi áo bông của Bạch Chỉ, bao bọc nàng trong áo bông của , bên ngoài đắp thêm áo bông và chăn.

Vừa tiếp xúc với làn da ấm áp, Bạch Chỉ lập tức quấn lấy. Tiêu Trạch Lan cảm thấy như đang ôm một tảng băng, hai dán chặt , tứ chi cũng quấn quýt, ở trong trạng thái thể tách rời.

Không qua bao lâu, thể Bạch Chỉ cuối cùng cũng còn lạnh buốt nữa, nàng cũng ngủ , Tiêu Trạch Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu đưa tay Tiêu Ngự, cảm thấy chút ấm áp, Tiêu Trạch Lan mới yên tâm chìm giấc ngủ.

Ngày hôm , Tiêu Ngự lạnh đến nỗi tỉnh giấc, như thường lệ chui chăn của ca ca, nhưng lưng ca ca vật gì dài dài?

Đây là cái gì? Tiêu Ngự véo thử, ngón tay? Ngón tay của ca ca lưng?

Bạch Chỉ đang ngủ say đột nhiên véo hai cái, hơn nữa lực đạo còn lớn, nàng lập tức vặn .

“A!”

“Kẻ nào vặn ?”

Gà Mái Leo Núi

Vừa hỏi câu đó, Tiêu Ngự đỏ mặt, là tay của tẩu tẩu, trong lòng thầm mắng một câu ngu ngốc c.h.ế.t . Rồi giả vờ như chuyện gì xảy , cũng dám chui chăn của Tiêu Trạch Lan nữa.

 

Loading...