Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 48: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-15 07:46:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảm Lạnh

“A Chỉ, há miệng,”

Bạch Chỉ dường như mất ý thức, gọi thế nào cũng tỉnh, ngược Tiêu Ngự đ.á.n.h thức.

“Ca ca, tẩu tẩu ?”

“Phát sốt , chắc là cảm lạnh.”

“À?!”

Tiêu Ngự lập tức tỉnh táo, dậy chạy sang bên của Bạch Chỉ, giúp Tiêu Trạch Lan cho nàng uống thuốc.

“A Chỉ uống t.h.u.ố.c , há miệng,”

Bạch Chỉ cuối cùng cũng chút ý thức, nhưng dù Tiêu Trạch Lan dỗ dành thế nào, nàng cũng chịu mở miệng, thậm chí răng còn c.ắ.n chặt. Tiêu Trạch Lan thực sự hết cách, chỉ đành dùng sức bóp cằm Bạch Chỉ, buộc nàng há miệng.

Tiêu Ngự chớp lấy cơ hội, bỏ cả hai viên t.h.u.ố.c miệng nàng, Tiêu Trạch Lan đút thêm năm sáu ngụm nước, cho đến khi cổ áo ướt sũng, nàng mới nuốt thuốc.

“Lạnh… lạnh…”

Bạch Chỉ rét run cầm cập, Tiêu Trạch Lan vội vàng đặt nàng xuống, ôm lòng. Tiêu Ngự dùng tấm lông thú đắp trùm kín đầu Bạch Chỉ, chỉ để một khe nhỏ để nàng thở.

vô ích, Bạch Chỉ vẫn ngừng kêu lạnh. Tiêu Trạch Lan liền học theo cách Tiêu Ngự để ủ ấm đầu gối cho y, mở toang áo bông của cả hai, ôm Bạch Chỉ trong áo bông của , để nàng chỉ cách hai lớp áo lót mà áp sát y.

Gà Mái Leo Núi

Tiêu Ngự mặc quần áo xong đun nước, chỉ trong một khắc, hai chiếc túi sưởi ấm nóng đặt chân Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cuối cùng cũng còn kêu lạnh nữa, nhưng thở trở nên vô cùng nóng bỏng, gần như đốt cháy lớp vải n.g.ự.c Tiêu Trạch Lan.

Tiêu Trạch Lan lo lắng khôn nguôi, nhưng nơi đây “ thôn, quán”, vội cũng chẳng cách nào.

May mà viên t.h.u.ố.c tác dụng, nửa khắc , Bạch Chỉ hạ sốt, Tiêu Trạch Lan lúc mới mơ màng .

Sáng sớm, khi trời gần sáng Bạch Chỉ phát sốt, sốt cao đến nỗi mặt đỏ bừng.

Trần Uyển Ninh Bạch Chỉ phát sốt thì vô cùng lo lắng nhưng cách nào, chỉ thể dùng khăn vải thấm nước nóng, giúp nàng lau mặt và tay, để nàng dễ chịu hơn một chút.

Tiêu Trạch Lan bảo Tiêu Ngự và Trần Uyển Ninh chăm sóc Bạch Chỉ, còn thì tìm Vương Tranh.

“Vương đại nhân, thể mượn một bước để chuyện ?”

Thấy Tiêu Trạch Lan mặt mày thâm trầm khó dò, các quan sai đều lộ vẻ mặt khác .

Chân của Tiêu Trạch Lan gần như khỏi hẳn, nếu kỹ thì còn thấy y khập khiễng nữa. Lúc y mặt Vương Tranh uy nghi như cây tùng xanh, ánh mắt tĩnh lặng nhưng kiên định, dù đeo cùm khóa cũng suy giảm khí chất của bậc bề ẩn hiện nơi y, khiến thấy đều sinh lòng kính sợ.

Vương Tranh suy tư chốc lát gật đầu, một sang một bên với Tiêu Trạch Lan, "Huynh lời gì cứ ."

"Chuyến công sai của đại nhân thể thành. Bất kể là lượng tù phạm, thời gian áp giải, đều kịp nữa . Hay đúng hơn là, ngay từ khi đại nhân tiếp nhận chuyến công sai thể thành , kết cục trừng phạt định sẵn."

Vương Tranh với ánh mắt phức tạp, "Ngươi rốt cuộc gì?"

Tiêu Trạch Lan thẳng Vương Tranh, đáy mắt đen kịt, "Đại nhân tự lưu cho một đường lui ?"

"Đường lui gì?"

Tiêu Trạch Lan gì.

Trong lòng Vương Tranh trăm mối tơ vò. Hắn đương nhiên hiểu rõ áp giải tù phạm mùa đông là một chuyến công sai , nếu thì chuyến công sai áp giải trọng phạm như thế chẳng đến lượt một kẻ căn cơ như .

Phế Thái tử và bè lũ c.h.ế.t cũng sẽ ai ban thưởng cho , càng ai miễn trách phạt vì thành công vụ. Tương tự, nếu Phế Thái tử c.h.ế.t, cũng sẽ ai cho là của , nhiều nhất là giận lây sang , giáng chức , phạt bạc , hai kết cục kỳ thực khác biệt quá lớn. Nếu bên giả vờ bậc phụ từ lẽ sẽ bắt gánh tội cũng nên.

Người "bách túc chi trùng tử nhi bất cương" (con rết trăm chân c.h.ế.t mà cứng đờ - ý chỉ thế lực dù suy yếu cũng còn sức ảnh hưởng), nếu tương lai thật sự một ngày như thế... lùi một vạn bước mà , dù ngày đó cũng ảnh hưởng gì đến .

Giống như đối phương , bất quá cũng chỉ là một đường lui mà thôi. Nếu thắng cược là thăng quan tiến chức như diều gặp gió, cũng coi như một con đường để vươn cao. Còn thua... thua cũng sẽ tệ hơn hiện tại.

Vương Tranh hạ quyết định trong lòng, mở miệng : "Điện hạ gì phân phó?"

————————————————

Bạch Chỉ Tiêu Trạch Lan bế lên xe tù, Tiêu Trạch Diên lo lắng đầu gối của chịu nổi, đỡ nhưng từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-48.html.]

Lý Dương Tiêu Trạch Lan gì với Vương Tranh mà khiến thái độ Vương Tranh đổi lớn như , nhưng cần hòa giải thì cũng vui vẻ nhẹ nhõm.

Bạch Chỉ sốt cao dứt, Tiêu Trạch Lan cho nàng uống một viên hạ nhiệt. Gần đến trưa thì bọn họ cuối cùng cũng đến Hạ Thành.

Bạch Chỉ mơ mơ màng màng tỉnh chốc lát, đến Hạ Thành, ước gì thể lập tức dậy tìm Lý Dương.

"Những thứ mua thể thiếu... tiền bạc ở trong bọc hành lý, đủ... đây còn ..."

Vài câu khiến Bạch Chỉ thở dốc.

Tiêu Trạch Lan xoa xoa đỉnh đầu nàng, "Được, đừng lo lắng, sẽ lo liệu thỏa hết, nàng cứ nghỉ ngơi cho ."

Giọng của Tiêu Trạch Lan dịu dàng mà kiên định, khiến kìm tin tưởng, nhưng Bạch Chỉ vẫn lo lắng, "Ra khỏi Hạ Thành... sẽ còn trấn nhỏ nào nữa..."

Trong mắt Tiêu Trạch Lan lóe lên một tia dị thường, đó nhanh biến mất, Bạch Chỉ đang sốt đến choáng váng tự nhiên .

"Ta , bản đồ Đại Tề triều là khóa học bắt buộc của các hoàng tử, nàng yên tâm ."

Tiêu Trạch Lan vỗ vỗ lưng Bạch Chỉ như để an ủi, bảo nàng nghỉ ngơi cho .

Bên Vương Tranh và những khác dỡ hàng xong xe ngựa kéo vật tư, gọi Tiêu Trạch Lan lên xe.

Tiêu Trạch Lan dậy ôm Bạch Chỉ lên, chậm rãi nhưng vững vàng về phía xe ngựa.

"Ta tự ... chân của đừng ... thương..."

Bạch Chỉ ngủ say, bế lên liền tỉnh . Nàng lo lắng cái chân của Tiêu Trạch Lan khó khăn lắm mới dưỡng thương, vạn nhất những đoạn đường núi xe tù qua , vẫn tự bộ.

"Chân của khỏe , đừng nữa, một lát nữa là tới nơi ."

Tiêu Ngự đeo bọc hành lý, lấy tấm áo choàng lớn mà Trần Uyển Ninh đưa cho , trùm kín mít cho Bạch Chỉ.

"Tẩu tẩu đừng nữa, và ca ca ở đây ."

Khi Bạch Chỉ tỉnh nữa, nàng thấy đang trong một căn phòng nhỏ, hơn nữa căn phòng ấm áp. Ở cửa, Tiêu Trạch Lan đang lưng về phía nàng, chuyện với ai đó.

"Nàng tỉnh !" Tiêu Trạch Lan liền thấy Bạch Chỉ tỉnh, vội vàng tiến lên sờ trán nàng.

"Cảm thấy thế nào? Có uống nước ? Đại phu t.h.u.ố.c nửa khắc sẽ hiệu nghiệm, quả nhiên lừa ."

"Ta đỡ hơn nhiều , đây là y quán ? Tiêu Ngự ?"

"Là y quán, Tiêu Ngự mua sắm cùng Vương Tranh và những khác ."

Tiêu Trạch Lan đỡ nàng dậy cho uống nửa bát nước ấm, đó để nàng xuống, dùng khăn tay thấm nước ấm lau mặt lau tay cho nàng.

Bạch Chỉ cứ thế mặc kệ Tiêu Trạch Lan , còn thì giường ngẩn .

Nàng thực nhiều điều hỏi, ví dụ như Tiêu Ngự tuổi còn nhỏ liệu lừa gạt ? Tiền bạc mang theo đủ ? Vương Tranh nhận bao nhiêu lợi lộc khi đưa bọn họ thành? đầu óc nàng giờ phút choáng váng, nhất thời thể sắp xếp những lời .

Tiêu Trạch Lan bưng chậu nước ngoài, lát bưng một bát hoành thánh và một đĩa bánh bao đường.

"Sáng nay nàng ăn gì, ăn chút gì ."

Tiêu Trạch Lan đỡ nàng dậy, Bạch Chỉ khẩu vị nhưng bụng quả thật đói .

"Chỉ mua một bát thôi ? Vậy ăn gì?"

"Nàng ăn xong sẽ mua, nguội sẽ ngon."

Bạch Chỉ nghĩ cũng , liền tự cầm bánh bao đường ăn. Tiêu Trạch Lan tìm đúng kẽ hở đút cho nàng một miếng hoành thánh.

Rốt cuộc vẫn khẩu vị, Bạch Chỉ chỉ ăn đến khi bụng còn đói nữa thì ăn nổi nữa, hoành thánh vẫn còn hơn nửa bát, bánh bao đường cũng chỉ ăn nửa cái.

Thấy Bạch Chỉ thực sự ăn nữa, Tiêu Trạch Lan liền ăn nốt nửa bát hoành thánh còn cùng với nửa cái bánh bao đường.

"Ai..."

Thôi , gì mà câu nệ, thể lãng phí lương thực.

 

Loading...