Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 46: --- Nam nữ đại phòng

Cập nhật lúc: 2025-11-15 07:46:43
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Chỉ đột nhiên vỗ một cái gáy Tiêu Tịnh Vũ: "Đừng cứ thất thần như , vấn đề thì giải quyết vấn đề, giải quyết thì chờ đợi cơ hội, đừng để nhà lo lắng cho ngươi."

Nói xong, Bạch Chỉ cũng chẳng quản Tiêu Tịnh Vũ phản ứng thế nào, ngủ. Chỉ còn một Tiêu Tịnh Vũ ở đó, lúc thì mặt đỏ bừng, lúc thì tái nhợt, chuyển đổi qua , khiến Trần Uyển Ninh tưởng y bệnh, vội bảo y uống t.h.u.ố.c về ngủ.

Tiêu Tịnh Vũ thế nào Bạch Chỉ , dù nàng thì thấy sảng khoái , hai ngày nay y cứ như Lâm Đại Ngọc , thật sự khó chịu vô cùng.

Bạch Chỉ cởi áo bông và áo khoác da, chui trong chăn. Trong chăn bình nước nóng và Tiêu Trạch Lan, vẫn còn chút ấm.

Bạch Chỉ mơ màng buồn ngủ, đột nhiên Tiêu Ngự gọi một tiếng.

"Hả? Chuyện gì?"

"Tẩu tẩu là trưởng bối, cần chú ý chừng mực, đừng nên tiếp xúc thể với Tịnh Vũ."

Bạch Chỉ vẫn còn ngơ ngác, tiếp xúc thể ? Nàng chỉ đ.á.n.h y một cái thôi ?

Lười giải thích với tên tiểu cổ hủ như Tiêu Ngự, Bạch Chỉ chỉ đáp một câu: "Yên tâm, hứng thú với loại tiểu hài tử ."

Một đứa trẻ mười hai tuổi, còn là tuổi mụ, đặt ở kiếp còn học cấp hai nữa là.

Bạch Chỉ thẳng thừng như khiến Tiêu Ngự nên lời, nửa ngày mới thốt một câu: "Tẩu tẩu nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn Tịnh Vũ ba bốn tuổi thôi,"

Bạch Chỉ gào thét trong lòng: tuổi tâm lý của lớn hơn y mười mấy tuổi đó!!!

Gà Mái Leo Núi

"Tẩu tẩu thấy ?" Thấy Bạch Chỉ lên tiếng, Tiêu Ngự giục một câu.

"Tiêu Ngự! Ngươi quên mất tôn ti trật tự ?" Tiêu Trạch Lan khẽ quát một tiếng.

Tiêu Ngự tủi : "Ta chỉ là cho tẩu tẩu , nếu gây hiểu lầm thì cho tẩu tẩu."

Y sớm , tẩu tẩu chẳng hề xem trọng việc nam nữ đại phòng.

Có thể gây hiểu lầm gì chứ? Bạch Chỉ kìm mà trợn trắng mắt: "Vậy ngươi cũng nhỏ hơn mấy tuổi, chúng còn ngủ chung một chăn đệm, chẳng lẽ chúng còn thể từ mối quan hệ thúc tẩu biến thành mối quan hệ khác ?"

"Tẩu tẩu, ngươi!"

Tiêu Ngự ngượng ngùng đến mức nên lời.

Lần Tiêu Trạch Lan lên tiếng: "A Chỉ, đừng những lời như ."

Bạch Chỉ cũng cảm thấy quá lời, đừng là ở cổ đại, ngay cả ở hiện đại, những trò đùa về luân thường đạo lý cũng thể , huống chi Tiêu Ngự đặc biệt cổ hủ.

"Được , xin ? Sau sẽ chú ý."

Bạch Chỉ nhân cơ hội bày tỏ: "Tiêu Ngự, coi ngươi như nhi tử mà nuôi nấng, về già cũng trông cậy ngươi phụng dưỡng."

Tốt nhất là thể trở thành Nữ Vương gia Nữ Công hầu gì đó.

Tiêu Ngự lưng , tiếng nào.

Tẩu tẩu bậy , tẩu tẩu và ca ca sẽ con của , trông cậy y . y sẽ hiếu thuận với tẩu tẩu, sẽ hiếu thuận tẩu như cha .

Bạch Chỉ trong chăn trằn trọc ngủ , nghĩ bụng chi bằng đợi hai ngủ say thì xem bản đồ, nghiên cứu lộ trình phía .

Sau đó Bạch Chỉ bắt đầu giả vờ ngủ. nàng , tay nàng vẫn luôn khẽ động, chính nàng thể cảm nhận , nhưng Tiêu Trạch Lan đang sát bên nàng thì cảm nhận .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-46-nam-nu-dai-phong.html.]

tay nàng và bụng Tiêu Trạch Lan cũng chỉ cách một lớp áo lót mỏng manh, cứ chốc chốc động đậy một chút, dù Tiêu Trạch Lan là Liễu Hạ Huệ tái thế cũng cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.

Tay đột nhiên Tiêu Trạch Lan nắm lấy, Bạch Chỉ giật .

"Sao ? Vẫn còn giận Tiêu Ngự ? Ta y xin nàng." Tiêu Trạch Lan khẽ .

Thực Bạch Chỉ cũng chút tò mò, liền tùy tiện hỏi: "Chàng nghĩ ? Chàng giống Tiêu Ngự mà cảm thấy mất chừng mực, quy củ ?"

cổ đại nam nữ bảy tuổi cùng chiếu, bọn họ bây giờ là phu thê, Tiêu Trạch Lan đây là hoàng tử, chẳng lẽ sẽ cảm thấy mất mặt ?

Tiêu Trạch Lan chậm rãi : "Quy củ là dùng để ràng buộc lời và hành vi của con , đối với nữ tử càng khắc nghiệt hơn. quy củ cũng do con đặt , nào cũng sẽ phạm sai lầm, ai thể rằng quy củ là đúng đắn chứ? Chỉ là ai quyền lực lớn hơn, đó thể đặt quy củ."

Tiêu Trạch Lan nghiêng Bạch Chỉ: ", khi nàng thể đổi quy củ hoặc đặt quy củ, nàng vẫn tuân theo quy củ một cách thích đáng, ít nhất là ở mặt khác chú ý một chút, nếu quy củ sẽ trở thành lợi khí để khác hại nàng."

Bạch Chỉ im lặng một lát, đó u u : "Sao cảm thấy một đống lời phía chỉ là để câu cuối cùng ?"

Tiêu Trạch Lan: ...

Bạch Chỉ : "Ai hại , bất kể y dùng thứ gì lợi khí, đều sẽ dùng lợi khí thật sự g.i.ế.c y."

Tiêu Trạch Lan cũng im lặng một lát, đó khẳng định: "Ừm, A Chỉ thật lợi hại." Y vươn tay ôm lấy đối diện, khẽ vỗ lưng nàng: "Ngủ nhanh , ngày mai còn dậy sớm."

Bạch Chỉ cựa quậy trong lòng Tiêu Trạch Lan, tự điều chỉnh cho thoải mái hơn một chút. Nàng bây giờ và Tiêu Trạch Lan thật sự giống một cặp phu thê già, mỗi ngày ôm ngủ, nhưng chỉ đơn thuần là ngủ.

Nói thật, cảm giác cũng tệ, một loại cảm giác an vặn. Chính là cảm giác quá gò bó, nhưng thoải mái.

Nàng Tiêu Trạch Lan hề để lời nàng hòa ly lúc trong lòng, hoặc là y hòa ly, nên mới luôn giữ cử chỉ mật với nàng.

Bạch Chỉ y chút ỷ .

Thật Tiêu Trạch Lan cũng khá , quá cứng nhắc ích kỷ, còn lời, hơn nữa cũng coi như ân với y, nếu lập nữ hộ mà phiền phức thì...

Bạch Chỉ nghĩ miên man những chuyện vớ vẩn . Nàng rằng nàng ngủ nửa canh giờ, Tiêu Trạch Lan vẫn còn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cũng chẳng y đang nghĩ gì.

Ngày hôm , Bạch Chỉ nhân lúc tiện, xem qua bản đồ. Chỉ hai ngày nữa là bọn họ sẽ đến Hạ Thành, khi qua Hạ Thành sẽ là núi lớn và đất hoang, một đoạn đường dài thị trấn nào. Quan đạo thì khỏi , một con đường nhỏ tử tế là lắm .

Vật tư mua ăn gần hết, khi rời Hạ Thành nhất định chuẩn một thứ, nếu đoạn đường phía sẽ khó .

Bạch Chỉ xem xét lộ trình một nữa, hôm nay họ sẽ qua một con sông khá rộng, và sẽ men theo bờ sông suốt hai ngày, trong lòng nàng chủ ý.

Khi tận mắt trông thấy con sông mang tên “Thanh” , Bạch Chỉ khỏi chút chấn động. Kiếp nàng là nội địa, từng du lịch biển, nhưng từng thấy một con sông lớn thực sự.

So với những con sông nhỏ qua đó, Thanh Hà thể gọi là một con sông lớn , mặt sông rộng đến cả trăm mét.

Lúc , mặt sông đóng băng ngàn dặm. Đứng bên bờ sông, phóng tầm mắt xa, Thanh Hà tựa như một dải bạc lấp lánh, mất sự cuồn cuộn sóng vỗ ngày thường, nhưng phô bày một vẻ tĩnh lặng. Ánh nắng chiếu rọi, mặt băng phản chiếu ánh sáng chói lòa, như một đại dương kim cương rực rỡ.

Ngay cả Bạch Chỉ còn chấn động đến , huống hồ gì những tù nhân khác cả đời từng rời khỏi kinh thành.

Vài ngâm thơ phú, tiếc là nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại, chẳng còn tâm trạng.

Quan đạo cách mặt sông vài trăm mét, ở giữa là những bụi lau sậy khô cằn. Phía bên quan đạo là những hàng liễu, là loại liễu khá thấp, chỉ năm sáu mét.

Men theo quan đạo thêm một khắc nữa, Vương Tranh cuối cùng cũng hạ lệnh hạ trại.

 

Loading...