Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 107: Trở Về Làng ---

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:14:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi đến khi Tiêu Trạch Lan xưởng ép dầu đặt dầu hạt cải, cùng chưởng quầy tính toán rõ ràng tiền còn về, Bạch Chỉ mà vẫn còn đang ngủ. Nghĩ đến hôm nay trở về Mã Đề thôn, Tiêu Trạch Lan vẫn đành lòng gọi nàng dậy.

Bạch Chỉ mơ mơ màng màng rửa mặt xong, ăn một cái bánh bao và uống một bát cháo, đó liền lên xe la rời khỏi khách điếm.

"Chúng xưởng ép dầu ?"

"Xưởng ép dầu đến giữa trưa mới dầu mới, hẹn với họ , qua giữa trưa sẽ đến lấy dầu, chúng y quán lấy t.h.u.ố.c ."

"Ồ,"

Tiêu Trạch Diên hiện tại gần như t.h.u.ố.c rời tay, Bạch Chỉ tự nhiên nghĩ là lấy cho , liền hỏi nhiều.

Kết quả đến y quán, Tiêu Trạch Lan lấy phương t.h.u.ố.c của nàng.

"Khoan , là mua t.h.u.ố.c cho Đại ca ?"

"Thuốc của Đại ca vẫn còn, đây là của nàng và Kỳ Nhi."

Nói xong Tiêu Trạch Lan định đưa phương t.h.u.ố.c cho tiểu nhị, Bạch Chỉ liền đưa tay chặn ,

"Xin , đợi một chút."

Nói với tiểu nhị một tiếng, Bạch Chỉ liền kéo Tiêu Trạch Lan sang một bên.

"Ta uống t.h.u.ố.c gì chứ? Ta bệnh."

Tiêu Trạch Lan kiên nhẫn giải thích: "Lần đại phu nàng và Kỳ Nhi hàn khí xâm nhập cơ thể, cần uống t.h.u.ố.c dưỡng một thời gian, nàng quên ?"

Bạch Chỉ kinh ngạc, "Ta uống hai tháng , vẫn ?"

Trong mắt Tiêu Trạch Lan lóe lên một tia dị sắc, nhưng nhanh trở bình thường, "Tổng cộng dưỡng một thời gian nữa, nàng đừng sốt ruột."

Bạch Chỉ lọt tai, nàng cảm thấy khỏe, trong tình trạng khỏe mà vẫn uống t.h.u.ố.c đắng hai tháng trời, đó là giới hạn của nàng .

"Ta thật sự nữa , cũng sẽ uống t.h.u.ố.c nữa, loại t.h.u.ố.c đó đắng như , mới dừng vài ngày, uống."

Tiêu Trạch Lan kiên nhẫn khuyên vài câu, nhưng Bạch Chỉ lọt một chữ nào.

Tiêu Trạch Lan hết cách, đành thỏa hiệp, "Được , dừng một thời gian uống ?"

Bạch Chỉ qua loa : "Đến lúc đó tính."

Thấy Bạch Chỉ thực sự ghét việc uống thuốc, Tiêu Trạch Lan cũng nghĩ thông suốt.

Y sư đều khó con nối dõi, cho uống t.h.u.ố.c bồi bổ cũng chỉ là cho một tia hy vọng, uống đến bao giờ mới hết? Uống đến khi m.a.n.g t.h.a.i ? Bạch Chỉ giờ mới bao nhiêu tuổi, còn uống bao nhiêu năm nữa.

Thôi , lát nữa để y sư xem , chỉ cần ảnh hưởng đến tuổi thọ, t.h.u.ố.c sẽ uống nữa.

Cuối cùng, Tiêu Trạch Lan vẫn lấy thêm mấy thang thuốc.

Bạch Chỉ uống, nhưng Kỳ Nhi vẫn uống. Chuyện khó con nối dõi, Tiêu Trạch Lan với Trần Uyển Ninh, Trần Uyển Ninh kiên cường hơn tưởng, chỉ cứ uống t.h.u.ố.c bồi bổ, cũng lộ vẻ quá đau lòng.

Hai lấy t.h.u.ố.c xong đến tiệm hương liệu, mua ít hương liệu, nhưng chủng loại khá đơn giản, đều là mua mười cân một loại, chưởng quầy cũng cho giá ưu đãi.

Hai loại hương liệu quan trọng dùng lượng nhiều, đó ở Bảo Sơn phủ mua nhiều , còn hạt tiêu và hồi hương thì trong núi sẵn, các nhà trong thôn đều dự trữ, Bạch Chỉ định sẽ mua ở thôn.

Người giúp chuyển hương liệu lên xe ngựa, hai đ.á.n.h xe ngựa đến xưởng dầu.

Sau khi bọn họ rời , theo phía lập tức tiệm hương liệu, và nhanh đó cầm một mảnh giấy .

Khi tờ giấy xuất hiện mặt Vương chưởng quầy, y cũng nghi hoặc, “Chỉ là những nguyên liệu đơn giản thôi ?”

Thuộc hạ nghĩ đến điều gì, bẩm báo: “Bọn họ còn đến y quán một chuyến, hơn nữa bên ngoài y quán còn cãi vã vài câu, liệu …”

Vương chưởng quầy trầm tư một lát, liền lệnh cho thuộc hạ đến y quán.

Đương nhiên, những điều Bạch Chỉ và Tiêu Trạch Lan đều hề .

Vì hai loại hương liệu quý hơn mua ở Bảo Sơn phủ, Bạch Chỉ hề lo lắng vấn đề .

Hơn nữa, dù dùng hương liệu gì thì , tỉ lệ nguyên liệu họ cũng , cách chế biến họ cũng , vả trong lẩu cốt chỉ những hương liệu .

Hai đến xưởng dầu thì dầu mới xong vặn đóng chum.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-107-tro-ve-lang.html.]

Đều là những chum đất nung năm cân, vặn hai mươi chum.

Xưởng dầu những chum đất nung lớn hơn, cũng rẻ hơn, nhưng Tiêu Trạch Lan dùng, chum năm cân vặn, bọn họ dùng để đựng lẩu cốt vẫn thể dùng.

Một trăm cân dầu thực vật đủ cho bọn họ dùng, nhưng xưởng dầu chỉ bấy nhiêu thôi, còn vài ngày nữa Tiêu Trạch Lan sẽ đến lấy.

Hai mươi chum đất nung đều bọc kín bằng rơm, xếp hai lớp, giữa cũng ngăn cách bằng rơm dày.

Người rõ ràng thường xuyên giúp khác buộc chum, nhanh buộc xong hai mươi chum đất nung. Bạch Chỉ đưa tay đẩy thử, xác định chắc chắn đặt hương liệu lên buộc .

Sau khi thanh toán nốt tiền, hai đ.á.n.h xe ngựa khỏi thành.

Xe ngựa kẽo kẹt chạy con đường đất nhỏ, Bạch Chỉ lúc thì bên trái, lúc thì bên .

Ban đầu Tiêu Trạch Lan tưởng nàng lo lắng chum đất nung vỡ, mới phát hiện nàng đang xung quanh.

“A Chỉ đang tìm gì ?”

“Sao của Tùng Dương Lâu vẫn đuổi theo?”

Giọng điệu rõ ràng thất vọng của Bạch Chỉ khiến Tiêu Trạch Lan bật .

“Nơi hoang vắng như thế , là nơi thích hợp nhất để g.i.ế.c cướp của, tập kích hù dọa gì đó, mà bọn chúng theo.”

Chuyện hợp lý ?

Bạch Chỉ chút hiểu, rõ ràng trong thành vẫn luôn theo dõi, khỏi thành theo nữa?

“Không cần lo lắng, bọn chúng dám .”

“Vì ?” Cảm giác đối phương chính là bộ dạng ỷ thế h.i.ế.p mà.

Tiêu Trạch Lan cẩn thận rõ với Bạch Chỉ, “Một là vì huyện lệnh Tùng Dương huyện liêm chính, cho phép chuyện xảy . Hai là thông phán tuy lớn hơn huyện lệnh một cấp, nhưng đến địa phương thì cũng dễ vượt mặt huyện lệnh mà càn địa bàn của khác.”

Tiêu Trạch Lan bổ sung: “Nếu , đây ở Bảo Sơn phủ, Tùng Dương Lâu dám mua ép bán cưỡng , hà tất đợi đến bây giờ?”

“Vậy , thế Tùng Dương Lâu còn đến oai cái gì.”

Tiêu Trạch Lan : “Đương nhiên là để uy h.i.ế.p chúng . Từ xưa dân đấu quan, phần lớn liên quan đến quan gia đều sẽ chủ động nhượng bộ.

Hơn nữa, tri phủ Bảo Sơn phủ năm nay sẽ thăng chức, vị trí sẽ trống, Tùng Dương Lâu đại khái nghĩ nhị công tử nhà họ thể tranh một phen, nếu tri phủ thì sẽ là cấp của huyện lệnh.”

Còn một lý do Tiêu Trạch Lan .

Đó là thông phán Bảo Sơn phủ cố ý gây khó dễ cho bọn họ, phía chỉ thị, bọn họ sống quá an nhàn, nhưng vì lý do nào đó dám quá lộ liễu.

phần lớn đều theo nguyên tắc bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, sẽ đối đầu với Tiêu Trạch Lan và bọn họ. Đạo lý trăm chân sâu c.h.ế.t cứng, vị thông phán đại nhân từng là trạng nguyên lang chắc chắn hiểu rõ.

Bạch Chỉ vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Trạch Lan, hỏi: “Sao vị trí tri phủ sẽ rơi tay thông phán đó?”

Gà Mái Leo Núi

Tiêu Trạch Lan né tránh nữa, giờ bốn bề vắng , gì cũng tiện.

“Nàng đây từng chúng hậu chiêu, quả thực là như . Chúng ở Tùng Dương huyện , chỉ một nhóm theo dõi, gì cũng tiện. Cho nên của chúng sẽ sắp xếp những thoạt liên quan gì đến chúng , đến nhậm chức ở Tùng Dương huyện hoặc Bảo Sơn phủ.

Hiện giờ huyện lệnh Tùng Dương huyện lập đại công, bắt giang dương đại đạo g.i.ế.c cướp của khắp nơi, thêm đó huyện lệnh những năm nay cũng lập vài công tích, của chúng thuận nước đẩy thuyền, để lên tri phủ cũng sẽ gây nghi ngờ.

, một vị tri phủ liêm chính thì mới khác mua chuộc, lợi hơn cho chúng .”

Bạch Chỉ ngờ Tiêu Trạch Lan tuôn một tràng hết như , nàng ngây một thoáng đáp , “Chàng lý.”

Về đến nhà, cửa gặp Trương tẩu tử từ nhà .

“Trương tẩu tử, chuyện gì bên nhà mới ?”

Trương tẩu tử ngượng ngùng : “Không, gì, chỉ tiện ghé chơi thôi.”

Nói xong liền bỏ , như thể sợ Bạch Chỉ hỏi thêm câu nữa.

Hai , hiểu gì, quyết định nhà gọi khiêng đồ.

Vừa nhà Bạch Chỉ cảm thấy khí trong phòng , Tiêu Tĩnh Vũ tự cúi đầu nhóm lửa, những khác ngượng nghịu trong chính sảnh.

“Chuyện gì ?”

 

Loading...