Gả Thay Đích Nữ - Bị Lưu Đày Đến Xứ Băng Tuyết - Chương 100: Câu cá ---
Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:14:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Chỉ và khi sắp xếp lò xong về phòng đợi một lúc. Khoảng gần trưa, đại sảnh bắt đầu đông đúc hơn, Bạch Chỉ liền bảo nhà bếp thể dọn canh xương lên.
Canh xương trắng ngà đổ chiếc nồi dài hình chữ nhật, tiểu nhị cho thêm một muỗng lớn cốt lẩu .
Trong lò khá nhiều than củi, canh xương nhanh chóng sôi sùng sục trở , tiểu nhị bắt đầu bỏ một ít rau củ khó chín.
Mùi thơm nồng cay nồng nhanh chóng lan tỏa khắp đại sảnh, ít vây .
“Đây là món gì ? Thơm quá!”
“Có cay ? Ta thích ăn cay nhất!”
“Mùi vị thật là nồng!”
Một trực tiếp hỏi: “Tiểu nhị, món của các ngươi bán thế nào?”
Tiểu nhị tủm tỉm : “Đây là lẩu cay, món mới lên hôm nay, là gia vị mới chưởng quỹ mới lấy về hôm qua.”
“Bao nhiêu tiền? Cho hai xiên nếm thử .”
“Món chay đều một văn tiền một xiên, thịt dê và chả cá thì ba văn tiền một xiên,”
Mọi liền do dự, “Đắt ?”
Mỗi ít nhất cũng ăn mười hai mươi xiên, tính thì quả là đắt.
“Khách quan, thật sự đắt , trong là đồ cả. Ngài xem nước dùng của chúng kìa, canh xương hầm từ sáng sớm, hầm non hai canh giờ đó, trong đó còn cho thêm dầu và hương liệu, ngài xem lớp váng dầu nổi bên kìa, dầu và hương liệu đều là đồ cả.”
“Quả thật là ít dầu, các ngươi cũng thật là hào phóng.”
Tiểu nhị vội vàng tiếp lời, “Phải đó, nếu thì dám bán giá . Cứ như chả cá , từ thịt cá trắng nõn, da cá, xương cá, đầu cá đều cho .”
“Trước hết cho hai xiên chả cá , thêm một miếng đậu phụ và một ít cải trắng.”
“Được thôi, khách quan cứ tự chọn.” Tiểu nhị đưa đĩa cho đó, thêm: “Mua năm xiên trở lên còn thêm một muỗng tương mè.”
“Tương mè là gì ?”
“Ta đủ năm xiên ,”
“Được thôi,” Tiểu nhị nhận lấy đĩa của khác, dùng chiếc muỗng gỗ lớn nhỏ do Bạch Chỉ và họ tự mang đến, múc một muỗng tương mè cho .
Người chọn bốn xiên, năm xiên thể thêm tương mè, chọn thêm một xiên thịt dê.
“Ta cũng đủ năm xiên .”
“Được thôi, sẽ thêm tương mè cho khách quan.”
“Thơm quá! Đây là cái gì !”
“Đây cũng là gia vị mới chưởng quỹ mới mua hôm qua,”
“Có cùng một nhà bán gia vị với thứ cho bánh bao buổi sáng ?”
“Phải đó, gia vị nhà họ đều là đồ mới lạ, thơm lừng luôn…”
“Ai ? Nhà ai?”
Người cố ý hạ thấp giọng, “Chính là ở phòng đơn một đó.”
Mấy bên cạnh cũng thấy, nhưng những xa hơn thì vẫn rõ, liền vội vàng hỏi tiểu nhị, “Vậy vị thương nhân bán gia vị đó chẳng lẽ vẫn còn ở khách điếm của các ngươi ?”
Tiểu nhị nháy mắt hiệu, ngụ ý rằng họ đang ở trong phòng đơn.
Trong lòng đều những tính toán riêng, bưng đĩa thức ăn của trở về bàn.
“Ngon quá, đủ thơm, cũng cay lắm,”
“Viên chả cá thật sự dai, mà hề mùi tanh.”
“Cải thảo nấu trong mà cũng ngon đến , bình thường ghét ăn cải thảo nhất.”
“Phải đó, cũng , ngờ cải trắng thể ngon đến thế.”
Thực cải thảo khó ăn, nhưng cả một mùa đông đều ăn cải thảo nên đều cảm thấy chán ngán với nó.
“Muỗng tương mè rưới lên là gì ? Thơm quá!”
Có một thương nhân nhỏ con khứu giác khá nhạy, lẩm bẩm: “Hình như mùi dầu mè.”
Những xung quanh đều về phía , cũng tự thấy lỡ lời, hận thể tự vả miệng . Nếu thứ thực sự thể , thể để khác học ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-thay-dich-nu-bi-luu-day-den-xu-bang-tuyet/chuong-100-cau-ca.html.]
Năm xiên chẳng mấy chốc hết, ít gọi thêm vài xiên nữa, nhưng tiểu nhị cho thêm tương mè.
“Muỗng trong đĩa của ngài đủ , tương mè đắt lắm, cho thêm nữa là chúng sẽ lỗ vốn.” Tiểu nhị nhăn mặt giải thích với .
Mọi cũng khó , muỗng tương mè đó quả thực đủ , chỉ là ăn thấy khá thơm, thêm một chút nữa cũng chỉ là tâm lý chiếm tiện nghi nhỏ.
Bạch Chỉ lén lút xem hai , xác định lẩu cay ưa chuộng xong mới trở về phòng.
Trong phòng đàm phán, lẩu cũng chuẩn xong, canh xương trong nồi đồng đang sôi sùng sục, Tiêu Trạch Lan gắp một đũa thịt dê cho .
“Nàng xuống , chúng ăn .”
“Ưm.”
Bạch Chỉ chút thất thần, nàng Tiêu Trạch Lan đối diện, trong lòng nghĩ, hổ là từng hoàng tử, tâm lý tố chất quả là .
Hai ăn chậm, bữa cơm họ định ăn trong một canh giờ, nên nhất định chậm.
Khoảng nửa canh giờ , cuối cùng cũng gõ cửa, hai , Tiêu Trạch Lan dậy mở cửa, Bạch Chỉ thản nhiên đó.
Chỉ cần đến cửa, chuyện phía sẽ dễ dàng hơn.
Bên ngoài là thương nhân nhỏ con , Tiêu Trạch Lan hỏi: “Có việc gì ?”
Người ngờ mở cửa là một nhân vật thần tiên đến , nhất thời ngây , cho đến khi Tiêu Trạch Lan giả vờ ho khan một tiếng, mới hồn.
“Tiểu nhân họ Chu, công tử đây gia vị, nên đến xem một chút.”
“Vậy mời .”
Người nhỏ con , phát hiện trong phòng còn một khác, hơn nữa là một phụ nhân trẻ tuổi xinh tuyệt trần. Bất kể là trang phục, cách ăn mặc, cử chỉ thần thái, đều là dáng vẻ của một tiểu thư con nhà giàu .
“Nhìn đủ ?”
Bạch Chỉ chút sốt ruột, mua gia vị thì cứ mua gia vị , nửa ngày chủ đề chính, thế mà cũng ăn .
Người nhỏ con vội vàng chắp tay, “Xin thất lễ.”
Tiêu Trạch Lan phất tay áo, mời xuống,
“Muốn mua gia vị gì?”
“Chính là những thứ chưởng quỹ khách điếm mua,” Hắn chưởng quỹ mua những gì, nên đành tất cả.
“Đó là cốt lẩu, bột ngũ vị hương, và tương mè.”
Tiêu Trạch Lan báo giá từng loại gia vị một lượt.
“Đắt ?” Người nhỏ con chút ngạc nhiên, ngờ đắt đến thế.
“Cốt lẩu quả thật chút đắt, nhưng chi phí cũng cao, cách nào khác. Còn về bột ngũ vị hương, thì vẻ đắt, nhưng mỗi chỉ cần cho một chút thôi, nên tính là quá đắt.”
Người nhỏ con nghĩ cũng , đồ dùng để nêm nhân, chắc cũng chỉ nhúm một chút cho , một lạng chắc thể dùng cả năm, một lạng một trăm văn cũng quá đắt.
“Bột ngũ vị hương thì , nhưng cốt lẩu …”
Tiêu Trạch Lan giả vờ cẩn thận liếc Bạch Chỉ, : “Nếu mua theo cân, thì một lạng rưỡi bạc một cân, sẽ đựng trong vại sành lớn.”
“Vẫn còn đắt, thể…”
Cạch một tiếng, Bạch Chỉ đột ngột đặt đũa xuống, sốt ruột Tiêu Trạch Lan.
Tiêu Trạch Lan cẩn thận an ủi: “Phu nhân đừng sốt ruột, nay khác xưa …”
Bạch Chỉ nhíu mày, mặt mang theo ba phần giận dữ, “Vậy cũng đến mức tính toán chi li như chứ?”
Tiêu Trạch Lan ngượng một tiếng, đầu , “Xin , đây là giá thấp nhất .”
Gà Mái Leo Núi
Cuối cùng thương nhân nhỏ bé cũng lấy một hũ bột ngũ vị hương và một hũ cốt lẩu.
Tiêu Trạch Lan dậy tiễn , còn tiễn đến tận cửa.
Người nhỏ con Tiêu Trạch Lan còn lời , nên đợi hai cách xa cửa một đoạn mới mở lời.
“Vị tiểu phu nhân của công tử đây tính tình nhỏ chút nào .”
“Khiến ngươi chê , phu nhân của từ nhỏ từng chịu khổ, liên lụy mới đến nơi khổ hàn . Nàng xuất từ thế gia đại tộc, những công thức đều là công thức hồi môn của nàng, nên chuyện cũng thể chủ, nhưng…”
Người thấp bé vội vàng tiếp lời: “ là gì...”
Tiêu Trạch Lan đầu liếc cửa phòng, mới để thấp bé ghé sát tai.