Mấy ngày qua, gần như ngày nào  cũng dính lấy  Tiêu Cảnh Hành.
Đêm dài đằng đẵng,  gặp ác mộng bừng tỉnh,  phát hiện bên cạnh   một bóng ,  vội vã  dậy.
Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi bóng  xuyên qua cửa sổ,  nhíu mày, quyết định  qua.
 “Điện hạ, Trần thái y đúng là  vấn đề,  điều thuộc hạ vẫn  điều tra rõ   đằng .”
Là giọng của Thanh Tung.
 “Đã rõ thế , cần gì tra nữa?”
Tiêu Cảnh Hành  lạnh một tiếng, thấp giọng .
“Khoảng thời gian , thuộc hạ  thăm dò , Vương phi và Thẩm gia xảy  bất hòa, Vương phi cũng  tham dự mấy chuyện .”
Lòng  khẽ run lên, bàn tay đặt  cửa lơ đãng giật một cái.
Ban đêm yên tĩnh, dù tiếng vang  nhỏ cũng  thoát khỏi lỗ tai của  luyện võ bọn họ.
Ta đang định xoay   tránh , Tiêu Cảnh Hành  mở cửa.
Ta xoay   về phía ,  mặt    nhiều cảm xúc, chỉ tiến lên bế  lên, hỏi: “Sao   chân trần  đây thế, nàng  sợ cảm lạnh ?”
Ta   gì, mặc  ôm  lên  giường. Hắn thoáng  dậy,  vẫn  nhịn  bắt lấy cổ áo , hỏi: “Trước giờ   hề tin tưởng , đúng ?”
Tiêu Cảnh Hành ngẩn , nắm lấy tay , giương mắt : “Vậy còn nàng? Thẩm Dư Nhàn,   ,  sẽ phái   tìm Thẩm Thừa Dực, chẳng  nàng cũng tự  tìm,  đến cùng, nàng cũng  từng tin ?”
Lông mày  khẽ nhướng, chậm rãi buông tay .
 , sống chung với  một  thời gian,  suýt nữa quên mất lúc đầu hai  đều  tâm tư riêng,    hy vọng sự thật lòng chứ.
Ta rút tay ,    : “Ta mệt , ngủ đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-vuong-gia-om-yeu/chuong-9.html.]
Không quan tâm Tiêu Cảnh Hành  chằm chằm ,  trở , chui  trong chăn: “Cơ thể điện hạ vẫn còn yếu, đừng mệt nhọc quá,  chuyện gì mai  giải quyết.”
Cách một lúc ,   thấy tiếng đóng cửa, thở dài một tiếng, lúc  mới xoay , mở mắt  tấm màn  đỉnh đầu. Đêm nay chú định là một đêm mất ngủ.
Ngày hôm  là đại hôn của Thẩm Dư Xu và Tiêu Ngạn Lễ. Lúc  thức dậy, Tiêu Cảnh Hành   đợi bên ngoài,  giơ tay nhéo mặt , hỏi: “Đêm qua nàng  bắt quỷ ?”
Hắn  như  từng xảy  chuyện gì.
Ta xoa khuôn mặt  véo đau, lắc đầu, nhắm hai mắt tùy ý : “Ta lo  khi Thẩm Dư Xu gả cho Tiêu Ngạn Lễ, cuộc sống của  và  sẽ càng khó khăn hơn.”
Tiêu Cảnh Hành  nhạo một tiếng, bấm tay gõ đầu , dịch  gần thấp giọng : “Nàng nghĩ   thể nhảy nhót  mấy ngày?”
liliii
Ta chợt mở mắt  về phía , mặt mày Tiêu Cảnh Hành thâm thúy,    cảm xúc. Hắn  chằm chằm  một lúc: “Đi thôi.”
Ta  theo  , cùng đến Thành Dương Vương phủ xem đại hôn/
Từ  đêm khắc khẩu đó, bọn  ăn ý  ai nhắc đến chuyện .    rõ,   chú ý hơn một chút, nên đúng mực hơn khi đối mặt với .
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành   càng sâu thẳm,  chỉ coi như   thấy, giữ khuôn phép trông chừng  một ngày ba bữa cơm, thuốc thang đúng hạn. Ngoài chuyện  ,  cũng cố gắng ít xuất hiện  mặt .
Mấy ngày ,  trong cung tới bảo thời tiết  ấm áp hơn, bệ hạ tổ chức săn bắn, cố ý sai  tiến đến hỏi xem ý của Tiêu Cảnh Hành.
Lúc đó,   khéo bưng chén thuốc   thư phòng, thấy thế cũng  như  , dù   cũng sẽ   .
Ai ngờ nam nhân    về phía , hỏi: “Nàng từng  săn ?”
Ta thả chén thuốc  trong tay ,  đó lắc đầu đúng sự thật.
Hắn nở nụ , truyền lời với thái giám: “Ngươi về bấm báo với hoàng ,   săn  bổn vương và Vương phi sẽ cùng .”
Ta nhíu mày,   với vẻ khó hiểu.
Gì chứ,    gì thế?