Ta   cưỡi ngựa, cũng chẳng hiểu b.ắ.n cung, chả nhẽ  chạy chung vui ?
Thái giám truyền lời nhận lệnh, hành lễ lui  ngoài.
Đang định mở miệng, nam nhân   như  suy nghĩ của ,  duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ,  : “Phong cảnh chỗ săn b.ắ.n Kỳ Sơn khá ,   bổn vương  dẫn nàng  trải sự đời.”
Ta  nhíu mày, bất mãn  hất tay  . Bàn tay giơ  một nửa, như ý thức  gì đó,  kiềm chế bỏ xuống.
“Điện hạ bớt xỉa xói  , nhanh uống thuốc .”
Nụ   mặt Tiêu Cảnh Hành lập tức tan biến,   vì ,    thấy sự buồn bã trong mắt .
Ta mấp máy miệng,  liền bưng chén thuốc ngửa đầu uống cạn. Trong lòng thầm bội phục, thuốc đắng thế  mà uống một ngụm sạch bách, nhỏ đến giờ  chỉ thấy   thôi.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Ta cầm chén thuốc  dậy chuẩn    ngoài.
Tiêu Cảnh Hành chợt giữ chặt lấy : “Thẩm Dư Nhàn, thuốc  đắng thật đấy.”
“Ta  chứ.” Ta theo bản năng đáp lời.
Chứ  tự dưng khen   gì ?
Hắn  , trong mắt hiện lên vài phần thất bại,       nhầm .
liliii
“Thế……” Ta thở dài, chậm rãi giơ tay đến  mặt , dáng vẻ như  tình nguyện, “Ăn miếng mứt hoa quả nhé?”
Tiêu Cảnh Hành nhướng mày, hừ một tiếng, lúc  mới giơ tay lấy mứt ném  trong miệng, vẫn  quên : “Ta cũng   con nít.”
Ta thoáng nhấp môi, cố nín ,  dậy cầm chén thuốc rời .
Lần săn b.ắ.n  nhanh chóng  định ngày,  cẩn thận kiểm tra thuốc Tiêu Cảnh Hành sẽ uống mấy lượt, lúc  mới yên tâm nghỉ ngơi.
Vừa  xuống, Tiêu Cảnh Hành mấy ngày nay luôn ngủ trong thư phòng đột nhiên đẩy cửa ,  vội  dậy: “Sao điện hạ  tới đây?”
“Ta   tới ?” Nam nhân    cởi áo choàng , tùy ý ném cho  hầu đằng ,  đó  tới, “Ta sợ  nào đó ngủ quên, đến lúc đó     đợi nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-vuong-gia-om-yeu/chuong-10.html.]
Ta mím môi   vị trí, chẳng  thêm chữ nào.
Ngày hôm , bọn  chuẩn  xong đồ đạc, đến khu vực săn bán Kỳ Sơn .
Phong cảnh ở Kỳ Sơn  tuyệt, giống hệt như lời của Tiêu Cảnh Hành.
Vừa xuống xe,   bỏ mặc , dẫn theo Lăng La chạy nhảy khắp nơi.
Tất nhiên Tiêu Cảnh Hành  thể tham dự mấy hoạt động như  săn, mấy ngày nay, ngoài việc  liên tục  bên cạnh chê  khi thấy Thanh Tung dạy  cưỡi ngựa, những lúc còn  đều ở trong trại.
Đến khi tổ chức yến hội, bọn  mới gặp mặt  .
Tiệc rượu ăn uống linh đình,  và Tiêu Cảnh Hành chẳng buồn  chuyện. nhưng vẫn    từ bỏ ý định nhắm đến bọn .
“Trước đây, Bình Hoài Vương am hiểu nhất là cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhiều  giành  hạng nhất. Mấy năm nay  thấy Bình Hoài Vương tham dự, hiện tới cũng tới đây ,  bằng thử chút xem ?”
Bàn tay nắm chén rượu của Tiêu Cảnh Hành chợt dùng sức, ai cũng  sức khỏe của  hiện tại, nếu  cưỡi ngựa b.ắ.n tên,  lẽ cũng  tổn hại đến nửa cái mạng. Người   vạch trần vết sẹo của   mặt  , khiến  lúng túng.
Ta  thoáng qua  nọ, tuy trong lòng tức giận nhưng cũng  khó hiểu,  lấy   dũng khí    mặt  ?
Tiêu Cảnh Hành chợt  về phía , nhẹ giọng hỏi: “Nàng  con mồi thế nào?”
Ta  nghi hoặc chớp chớp mắt, vội duỗi tay giữ chặt : “Chàng   sống nữa ? Bệnh nặng  khỏi,  định thể hiện cái gì,    !”
“Trước nay đều là bệnh nặng mới khỏi, chẳng  vẫn  ?” Tiêu Cảnh Hành dựa sát  ,  thèm để ý  , “Nàng chỉ cần  cho    con mồi nào thôi.”
Ta nghiêng mặt  , đối diện với ánh mắt đen tối ,   nhíu mày,  đó  rũ mắt rầu rĩ đáp: “Con thỏ.”
Chắc đây là con vật dễ săn nhất nhỉ?
“Được.”
Ta  thấy tiếng  nhẹ của ,  đó lập tức  dậy: “Đương nhiên  thể từ chối ý  của Từ đại nhân , bổn vương đồng ý.”
Sắc mặt   gần như  đổi, ngay cả bệ hạ cũng  dậy : “A Hành, chớ trêu đùa với cơ thể , lượng sức mà .”
“Hoàng , thần  sẽ  chừng mực.”
Nói xong còn  quên khụ khụ hai tiếng, nhưng cực kỳ năng lượng.