Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 94.

Cập nhật lúc: 2024-10-22 17:18:46
Lượt xem: 152

Sau khi về nhà, Hoắc Đào đắn đo rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định không nói cho Thẩm Quả Quả biết về chuyện Lý Cách đã đến.

Ngày mai là ngày thi chứng nhận đầu bếp, anh không muốn cô phân tâm.

Không thể nói Lý Cách đã đến, cũng khó mà nói anh vừa đứng dậy được…

Thôi, chờ đến khi thi xong vậy.

Thấy Thẩm Quả Quả vẫn đang loay hoay với con robot, anh chủ động dọn bàn và rửa nồi bát.

“Không ngờ mày đã làm việc ở căn cứ hơn hai trăm năm rồi, còn là người máy của chính phủ, vậy chắc mày biết nhiều chuyện bên lề lắm nhỉ?”

“Cuối cùng cũng chỉ là bảo vệ cổng thôi, thật là vô dụng.”

Thẩm Quả Quả cảm nhận được chút hơi ẩm trong không khí, có lẽ trời sắp mưa. Con robot đã bị tháo rời, không thể để ngoài sân, cô bảo Hoắc Đào mang vào phòng khách.

“Mau lên, tắm xong còn châm cứu nữa!” Thẩm Quả Quả vừa đánh răng trong phòng tắm.

Hoắc Đào đặt cái chậu lớn chứa bộ phận robot xuống, ngẫm nghĩ một lát, rồi giũ tấm rèm cửa mà Thẩm Quả Quả làm cho tầng hai, đắp lên chậu lớn.

“Không được nhìn trộm.”

Nói xong anh lại thấy hành động này có chút ngớ ngẩn.

Chắc chắn là anh bị ảnh hưởng bởi Thẩm Quả Quả rồi, sao lại có thể nghĩ rằng một con robot hỏng có thể hiểu được?

Sau khi hai người tắm xong, Hoắc Đào nằm sấp trên giường, Thẩm Quả Quả khử trùng kim châm rồi bắt đầu châm cứu.

“Anh nghĩ ngày mai em thi xong, chúng ta có thể lấy được chứng nhận đầu bếp sơ cấp không?” Thẩm Quả Quả hơi lo lắng.

Cô tham gia kỳ thi này chủ yếu là vì giấy tờ tùy thân, sau đó mới là làm bảng hiệu cho tiệm ăn.

Nghĩ đến Lý đầu bếp, Hoắc Đào khẽ xoay người, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Quả Quả, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, anh mạnh dạn đưa tay cô lên miệng và hôn nhẹ.

“Thứ nhất, em đã cố gắng hết sức.”

“Thứ hai, như Chu Quảng Bình nói, Lý đầu bếp cuối cùng cũng không phải người của chính phủ, quyền quyết định cuối cùng nằm ở chính phủ.”

“Cuối cùng, tay nghề của em không có vấn đề gì, lần này nếu không thi đậu, lần sau chúng ta thi lại, cùng lắm là chúng ta chuyển đến một thành phố không có Lý đầu bếp, tiếp tục thi.”

Anh biết Thẩm Quả Quả lo lắng về giấy tờ tùy thân, nhưng chỉ cần vợ anh vui vẻ, chuyển đến một thành phố khác thì có sao.

Quan trọng nhất là, anh là một chiến binh cao cấp, và bây giờ tình trạng của anh đang có dấu hiệu tốt lên, chỉ cần anh có thể đứng dậy, họ đến bất kỳ thành phố nào anh cũng tự tin rằng có thể mang đến cho Thẩm Quả Quả một cuộc sống tốt đẹp.

“Ừ.”

Thẩm Quả Quả bình tĩnh rút tay lại, khẽ đáp một tiếng.

Nhưng trong lòng cô pháo hoa đã b.ắ.n lên rực rỡ.

A a a a a a!

Cô vừa được hôn!

Cô vừa được anh chồng đẹp trai thô kệch của cô hôn!

Đôi môi khô ráp, hơi thở ấm áp, chỉ vừa lướt qua mu bàn tay cô…

Trời ơi, căng thẳng quá, cứ đà này chẳng phải mai là có thể hôn môi rồi sao?

Ngày kia là có thể…

Hạt Dẻ Rang Đường

A a a a!

Phải làm sao đây? Làm sao đây? Các chị em, ai cứu tôi với!

Thẩm Quả Quả mím chặt môi, mặt tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ có đôi mắt to đen láy sáng lấp lánh… mà phải nói là sáng chói.

Cô không dám đối diện với cảm xúc trong lòng mình.

Trong long mỗi người đều có một nàng công chúa nhỏ.

Còn trong lòng cô, lúc này có mụ mẹ kế của Bạch Tuyết, muốn xé bỏ lớp vỏ giả tạo của cô, hắc hóa! Lao vào tấn công!

Phù…

Cô hít một hơi thật sâu.

Bình tĩnh!

Hoắc Đào cũng chẳng khá hơn là bao, anh nỗ lực nhớ lại từng hành động vừa rồi, từng chi tiết đều được tua lại trong đầu nhiều lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-94.html.]

Xác nhận rằng mình hành động đủ tự nhiên.

Anh đã từng lén hôn Thẩm Quả Quả, nhưng đó là khi cô ngủ mà.

Vừa nãy Quả Quả hoàn toàn tỉnh táo.

Cô không mắng anh… cũng không phản đối.

Vậy lần tới có phải anh có thể đường đường chính chính hôn lên má vợ anh rồi không?

Hoắc Đào chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch liên hồi. Nhân lúc Thẩm Quả Quả đứng dậy rời đi, anh lén đưa mu bàn tay lên môi, hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi, tự mình hôn lên tay.

Cũng ổn, không quá biến thái…

Hai người, lòng đầy tâm sự, tắt đèn đi ngủ. Bây giờ giường lớn hơn, Hoắc Đào có thể duỗi tay duỗi chân thoải mái.

Thẩm Quả Quả nằm trên cánh tay vững chắc của anh, lén mở mắt nhìn một cái, thấy Hoắc Đào đã nhắm mắt ngủ. Cô liền nhích sát về phía anh một chút.

Tối nay có chút ngột ngạt, cả hai không đắp chăn. Bàn tay của Thẩm Quả Quả vô tình đặt lên eo Hoắc Đào.

Bên kia, bàn tay của Hoắc Đào âm thầm siết chặt thành nắm đấm. Vài phút sau, anh giả vờ như đã ngủ say, xoay người về phía Thẩm Quả Quả, còn dùng tay nâng chân để phần thân dưới cũng quay theo.

Sau đó, anh vươn cánh tay lớn của mình, kéo Thẩm Quả Quả vào lòng.

Ờ…

Thẩm Quả Quả không dám mở mắt, thậm chí không dám thở mạnh. Mũi cô cọ sát vào n.g.ự.c Hoắc Đào, hơi thở đầy nam tính của anh bao bọc lấy cô, khiến cô cảm thấy bị cuốn lấy…

Cả hai cứ giả vờ ngủ như thế, chẳng biết lúc nào đã ngủ thật.

Sáng hôm sau, khi chuông báo thức reo, họ đồng thời mở mắt và đồng thời đỏ mặt.

Bởi vì cánh tay trắng nõn của Thẩm Quả Quả đang đặt trên cơ bụng sáu múi của Hoắc Đào, ngón tay cô còn len lỏi vào bên trong cạp quần của anh. Thêm một chút nữa thôi là…

Còn môi của Hoắc Đào thì… đang chạm vào trán của Thẩm Quả Quả.

Cả hai lập tức tách ra.

Thẩm Quả Quả cuống quýt trèo xuống giường, “Em đi làm bữa sáng, anh tự dậy đi…”

Trong lòng cô tự mắng bản thân. Sao mình lại nhát thế này!

Cô liếc nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa là đến cuộc thi lúc 9 giờ, thời gian vẫn đủ.

Đánh răng, rửa mặt, nấu cháo tiết heo.

Sau bữa sáng, hai người rời nhà từ cửa bên, đi đến quảng trường cạnh trung tâm chỉ huy.

________

Tại Thẩm gia.

Thẩm Thiên Lương và mẹ Thẩm đều mặc quần áo mới, đặc biệt dậy sớm để chỉnh trang một chút. Thẩm Thiên Lương chọn cho vợ ông một chiếc mũ nhỏ. “Hôm nay có thể mưa, bà đội vào, đừng để bị cảm.”

“Ừ, nhưng tôi vẫn thấy hơi lo lắng.” Mẹ Thẩm cẩn thận chỉnh lại cổ áo cho Thẩm Thiên Lương.

Thẩm Thiên Lương trấn an: “Bà yên tâm, món ăn Quả Quả nấu, bà cũng đã ăn qua rồi. Chỉ cần hôm nay nó phát huy tốt là được.”

Khi vừa ra đến cổng lớn của Thẩm gia, họ thấy gia chủ cùng một nhóm người cũng đang đứng đó. Nhìn kỹ thì ngoài những người đang làm nhiệm vụ hoặc không thể xin nghỉ làm, hầu hết những ai có chút địa vị trong Thẩm gia đều đã có mặt.

Gia chủ nhìn thấy Thẩm Thiên Lương và mẹ Thẩm, khẽ cau mày.

“Lần này, Lý đầu bếp không có ý định mời gia đình các người. Hai người hãy về đi.”

Từ sau khi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào lấy đi bốn vạn tinh tệ, Thẩm Thiên Hành ngày càng không ưa Thẩm Thiên Lương.

Ông bước lên một bước, nói với giọng chế giễu: “Thẩm Thiên Lương, trước đây cậu còn hiểu chuyện, không bao giờ xuất hiện ở những nơi không nên. Bây giờ thì sao, càng sống càng kém cỏi, không còn giữ được quy tắc.”

“Em…” Thẩm Thiên Lương lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.

Chỉ đến lúc này, ông mới biết Lý đầu bếp đã mời Thẩm gia đến dự khán kỳ thi của các đầu bếp. Mỗi năm, khi làm giám khảo, Lý đầu bếp sẽ mời các gia tộc thân quen đến theo dõi.

Có lẽ vì Thẩm Á Chi vừa thăng cấp lên chiến sĩ trung cấp, nên năm nay Thẩm gia được mời.

Bao nhiêu năm bị đè nén trong gia tộc khiến Thẩm Thiên Lương không biết mở lời thế nào để tranh luận, nhưng đây là kỳ thi của Thẩm Quả Quả, ông và mẹ Thẩm quyết tâm phải đi bằng được.

Ông cố nén giận, cúi chào gia chủ. “Gia chủ, chúng tôi sẽ không đi cùng gia tộc, xin ngài yên tâm.”

“Hừ, gia đình các người dựa vào cái gì mà có tư cách đi theo gia tộc? Tốt hơn là ở nhà kiếm thêm tiền mà mua dịch dinh dưỡng đi.” Thẩm Á Thực vẫn tỏ thái độ chán ghét như mọi khi.

Thẩm gia, ngoài Thẩm Thiên Lương và mẹ Thẩm, vẫn chưa có ai biết rằng Thẩm Quả Quả sẽ tham gia kỳ thi này.

(Em sắp rối loạn xưng hô r -_-)

Loading...