Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 81.
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:28:29
Lượt xem: 190
Chỉ là cô nghĩ quá nhiều.
Mong đợi lớn bao nhiêu, thất vọng lại lớn bấy nhiêu.
Ngôi nhà này của họ có một thiết kế rất lạ, chiều sâu rất dài, khi đoán bằng mắt vào ban ngày, ít nhất cũng phải mười lăm mét.
Bàn lớn đặt gần cửa, còn bồn nước thì gần giữa nhà.
Cách nhau bảy, tám mét, cô chỉ có thể thấy bóng nghiêng của Hoắc Đào, ngoài ra thì chẳng thấy gì thêm.
Thở dài, cô tiếp tục dạo bước trong sân.
Két.
Cửa nhà mở ra, Hoắc Đào mặc áo ngắn tay và quần đùi, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước.
Anh bưng một chậu lớn bước ra ngoài.
Bồn nước nằm ngay bên cạnh cửa phụ, khi đi ngang qua Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào liếc nhìn cô, “Quả Quả, sao tóc em vẫn chưa khô?”
“Ồ, em lau lại chút nữa.”
Thẩm Quả Quả cầm khăn quay vào trong nhà, ngồi bên giường tiếp tục lau tóc.
Bất ngờ, chiếc khăn trong tay bị lấy đi.
“Để anh.”
Hoắc Đào ngồi trên xe lăn, cầm khăn nhẹ nhàng lau tóc cho Thẩm Quả Quả.
Những lọn tóc dài đen mượt trượt qua kẽ tay, uốn lượn trên chiếc cổ trắng ngần của Thẩm Quả Quả.
Dưới cổ là xương quai xanh mảnh mai…
Hoắc Đào thu lại ánh nhìn, tập trung lau tóc.
“Gần khô rồi, để nó tự khô đi. Anh nằm xuống đi, em xem chân cho anh.”
Thẩm Quả Quả đứng dậy.
Thẩm Quả Quả: Phần mà cô mong chờ cuối cùng cũng đến rồi!
Hoắc Đào: Anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Với tốc độ chưa từng có, anh leo lên giường, nằm thẳng người.
Khi Thẩm Quả Quả quay lại, đã thấy Hoắc Đào nằm sẵn, hai tay đặt ở hai bên.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Ờ… anh lật người lại, cởi áo ra.”
Hoắc Đào ngoan ngoãn lật người, cởi áo và nằm úp xuống.
Nhìn ở khoảng cách gần thế này, Thẩm Quả Quả cảm thấy người La Mã cổ đại quả thực không lừa mình.
Những nhà điêu khắc nổi tiếng trong lịch sử quả là không nói dối.
Nửa trên của Hoắc Đào giống như một bức tượng hoàn hảo, vững chãi như cây tùng cây bách.
Làn da màu lúa mạch nhạt dưới ánh đèn hiện rõ từng đường cong và bóng tối.
Vài giọt nước theo những đường cơ bắp lăn xuống phần eo săn chắc của Hoắc Đào.
Eo của anh rộng hơn so với những người đàn ông bình thường, nhưng không có chút mỡ thừa nào, tất cả đều là cơ bắp.
Thẩm Quả Quả vừa chuẩn bị kim bạc, vừa thoải mái nhìn ngắm.
Dù sao bây giờ người nằm đó cũng không thể thấy cô.
Bàn tay nhỏ của cô còn ấn nhẹ vài cái trên lưng Hoắc Đào.
“Ưm…”
Đột nhiên phần thân trên của Hoắc Đào căng cứng lại.
“Sao vậy? Có phải em làm anh đau không?”
Thẩm Quả Quả vội vàng rụt tay lại.
Hoắc Đào úp mặt vào gối, giọng trầm đáp lại, “Không sao, em… tiếp tục đi…”
“Được rồi, có bất kỳ cảm giác nào cũng phải nói với em.”
Hoắc Đào: …thật sự không cần đâu…
Bàn tay nhỏ của Thẩm Quả Quả kéo quần đùi của Hoắc Đào xuống một chút.
“Anh… không sao.”
Cảm giác một làn gió lạnh thoáng qua, Hoắc Đào cố gắng kiềm chế đôi tay muốn ngăn lại.
Từ khi quyết định điều trị chân cho Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả đã cố gắng nhớ lại những huyệt vị mà vị lão trung y từng giảng dạy.
Qua những ngày lựa chọn cẩn thận, cô đã chọn các huyệt: Hoàn Khiêu, Phong Thị, Trung Độc, Dương Lăng Tuyền, Túc Tam Lý, Huyền Chung, Thái Khê.
Đây đều là những huyệt ở chi dưới liên quan đến liệt và tê liệt.
Còn về dây thần kinh cột sống… cô sẽ xem các huyệt này có hiệu quả không trước đã.
Thẩm Quả Quả dùng rượu trắng khử trùng kim bạc, rồi bắt đầu tìm huyệt vị.
“Đây là huyệt Thái Khê,” Thẩm Quả Quả châm một cây kim bạc vào hõm bên trong gót chân của Hoắc Đào.
“Tiếp theo là huyệt Huyền Chung,” huyệt này nằm ở phía ngoài của bắp chân, gần xương mác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-81.html.]
“Túc Tam Lý…”
“Dương Lăng Tuyền…”
Theo từng cái tên huyệt vị xa lạ mà Thẩm Quả Quả đọc ra, bên ngoài chân phải của Hoắc Đào đã được cắm một hàng kim bạc.
Mười cây kim bạc đã chuẩn bị trước không đủ dùng, cô không thể châm cả hai chân cùng lúc, nên đành châm từng chân một.
“Thế nào rồi? Anh có cảm giác gì không?”
Hoắc Đào quay đầu lại nhìn, thấy những cây kim bạc trên chân mình đang lấp lánh ánh bạc, rung nhẹ theo nhịp.
Đặc biệt là cái huyệt Hoàn Khiêu gì đó, lại nằm trên m.ô.n.g anh.
Thật là xấu hổ…
Hoắc Đào tiếp tục vùi đầu xuống gối, như một con đà điểu đẹp trai, “Bây giờ vẫn chưa có cảm giác.”
“Ừm, mới ngày đầu thôi, không có cảm giác cũng là bình thường.” Thẩm Quả Quả đặt đồng hồ đếm ngược trên vòng tay.
Châm cứu thường để kim từ hai mươi đến bốn mươi phút.
Hoắc Đào cần để kim trong nửa tiếng.
Hai người vừa trò chuyện, vừa g.i.ế.c thời gian.
Sau đó, Thẩm Quả Quả đổi sang chân kia.
“Thật kỳ lạ, tại sao không chảy máu?” Hoắc Đào chăm chú nhìn Thẩm Quả Quả rút kim.
“Một là do kim rất nhỏ, hai là sức khỏe của anh tốt, huyệt vị đúng chuẩn. Nếu châm lệch, chạm vào mạch m.á.u thì sẽ chảy máu,” Thẩm Quả Quả giải thích.
“À đúng rồi, Quả Quả, anh đã mời Chu Quảng Bình đến nhà chơi. Anh ta nói ngày mai bận, nhưng sẽ tới vào tối ngày kia.”
“Hả? Mời anh ta làm gì?”
“Tất nhiên, không phải em không cho mời,” Thẩm Quả Quả chỉ cảm thấy lạ, đây là lần đầu Hoắc Đào mời người đến nhà, lại là Chu Quảng Bình.
“Ngày kia em phải tham gia kỳ thi đánh giá đầu bếp, mà thông tin công khai về kỳ thi thì quá ít. Anh mời anh ta tới để hướng dẫn cho em.”
“Anh đã hỏi Chu Quảng Bình, và anh ta đồng ý rồi.”
Thẩm Quả Quả ngây người ra.
Cô chỉ nhớ là phải tham gia kỳ thi, nhưng mấy ngày nay quá bận rộn nên cô chưa kịp suy nghĩ gì về việc này.
Vậy mà Hoắc Đào vẫn nhớ rõ.
Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình biến thành một quả trứng chần nước nóng, tim gan phổi thận… từng cơ quan trong cơ thể đều bày tỏ niềm vui sướng.
Bàn tay cô trở nên dịu dàng hơn một cách vô thức.
“Cảm ơn anh.”
Hoắc Đào nắm lấy tay cô, “Đây là điều anh nên làm, là anh phải cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ vượt qua kỳ thi. Khi có danh hiệu đầu bếp, tiệm ăn của chúng ta cũng sẽ có uy tín hơn.”
Thẩm Quả Quả cười tươi với Hoắc Đào, nụ cười ngọt ngào đặc trưng.
Đôi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm mà sách vở thường nhắc đến.
Hoắc Đào bỗng có ý muốn chạm vào mắt cô…
Nhưng không thể.
Anh tiếp tục vùi đầu vào gối.
“Đúng rồi, chúng ta cần tìm người để sửa nhà, đi đâu tìm đây?”
“Trên phố hay là chỗ nào?”
Thẩm Quả Quả nhẹ nhàng nhíu mày.
“Phòng thông tin của trung tâm chỉ huy, chúng ta thuộc loại tuyển dụng lao động tạm thời, tới đó là có ngay,” Hoắc Đào giải thích.
“Vậy thì ngày mai chúng ta đến phòng thông tin đăng ký trước, sau đó đi qua bãi phế liệu. Một là nhà mình thiếu nhiều đồ nhỏ, em muốn tự làm, hai là em muốn tìm phụ tùng để sửa robot.”
“Ừ, nghe theo em.”
Đến giờ, Thẩm Quả Quả rút kim, lau sạch rồi đặt lại vào hộp sắt, tiện tay cất hộp dưới gầm giường.
Cô đi rửa tay, rồi trở lại trèo lên giường, ôm lấy cánh tay lớn của Hoắc Đào và nhắm mắt ngủ.
“Ngủ ngon, Hoắc Đào.”
“Ngủ ngon, Quả Quả.”
Có lẽ vì thực sự mệt, Thẩm Quả Quả mơ suốt cả đêm, và có lẽ vì cô thực sự thèm ăn, trong giấc mơ, KFC, McDonald’s, Pizza Hut…
Toàn là những đồ ăn nhanh của kiếp trước, cô ăn không ngừng trong mơ.
Thậm chí cả Wallace cũng không bỏ qua.
Lần đầu tiên cô cảm thấy cánh gà của KFC thật sự ngon.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã bắt gặp ánh mắt hơi oán thán của Hoắc Đào.
“Anh làm sao thế…”
Thẩm Quả Quả ngừng lại, vì cô nhìn thấy trên má trái của Hoắc Đào có một dấu răng màu hồng.
Thẩm Quả Quả: …để em giải thích…