Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 75.

Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:50:17
Lượt xem: 204

Lý Cách chủ động đứng chắn trước mặt Thẩm Á Chi, liếc mắt nhìn Thẩm Quả Quả từ trên xuống dưới với giọng điệu mỉa mai, “Thẩm Quả Quả, cô đúng là không có bản lĩnh, chỉ biết lẳng lơ để câu dẫn đàn ông.”

Gì?

Hạt Dẻ Rang Đường

Thẩm Quả Quả suýt không tin vào tai mình, lẳng lơ? Câu dẫn ai cơ?

Anh đang nói tôi à?

Nói anh còn hợp lý hơn, ngày nào cũng như con bướm lượn lờ khắp nơi.

Hoắc Đào gật gù, “Quả Quả không cần làm vậy, cô ấy vẫn có thể câu dẫn tôi.”

Thôi được, Thẩm Quả Quả quyết định phải kết thúc nhanh chóng.

Cô liếc mắt khinh thường Lý Cách, “Có những người, tuyến lệ nối thẳng với bàng quang, nước mắt chảy ra cũng chỉ thấy toàn bẩn thỉu.”

Hoắc Đào: …

Thẩm Á Chi: …

Lý Cách: …

Đám đông chen lấn: … Học được rồi! Lần sau cũng sẽ chửi như vậy.

Mọi người thường chỉ biết vài câu mắng quen thuộc, qua hơn ba trăm năm thì chửi mắng cũng nhàm chán rồi.

Bây giờ có từ mới, đám đông nhanh chóng ghi nhớ vào lòng.

Đến khi Lý Cách kịp phản ứng, Thẩm Quả Quả đã đẩy Hoắc Đào đi xa mất.

Thẩm Á Chi bỏ lại Lý Cách, bước vào cửa hàng Tương Thuỷ.

Chỉ để lại hai chữ, “Vô dụng!”

_____

Sau khi Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào về đến nhà, hai người đã ăn hết sạch móng giò và đuôi heo được hầm nhừ.

“Ngày nào cũng ăn, hơi ngán rồi, giá mà có thịt dị thú khác thì tốt quá.”

Thẩm Quả Quả vừa xoa bụng tròn căng vừa nằm bẹp trên ghế.

“Anh ăn thêm chút nữa đi, Hoắc Đào, đừng để lãng phí.”

“Anh cũng không ăn nổi nữa rồi.”

“Chỉ một miếng thôi mà!”

“Được rồi…”

Năm phút sau, Hoắc Đào cũng cảm thấy no đến căng bụng.

“Haizz, nấu ăn là thế đấy, nấu ít thì lo không đủ, nấu nhiều lại ăn không hết, mà để lại thì bữa sau cũng không đủ…”

Không còn cách nào khác, Thẩm Quả Quả chỉ đành đẩy Hoắc Đào đi dạo một vòng dọc theo chân tường thành.

Gió nhẹ thổi tới.

Ở đây không có điện thoại di động, không có chợ đêm, cũng không có muỗi.

Buổi tối đi dạo ở đây chỉ đơn giản là để thư giãn.

Người qua lại vội vã, chỉ có Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào trông có phần lạc lõng.

Nhìn thấy có người trên người dính máu, Thẩm Quả Quả hỏi: “Bên ngoài thực sự nguy hiểm lắm sao?”

“Ừm, thời tiết bên ngoài không ổn định như trong căn cứ, có rất nhiều tàn tích còn sót lại từ thời đại cũ, nhưng đa phần là hoang mạc.

“Trên hoang mạc có rất nhiều dị thú, những con lớn thường tấn công con người, còn những con nhỏ thì hầu hết đều có độc.”

“Tuy nhiên, mối đe dọa lớn nhất vẫn là phóng xạ ngoài kia.”

“Có khu vực phóng xạ thấp, có khu vực phóng xạ cao, có những khu vực phóng xạ còn thay đổi. Không ít người khi quần áo bảo hộ bị rách, vô tình bước vào khu vực có phóng xạ cao, sẽ dẫn đến tử vong ngay lập tức.”

Qua lời miêu tả của Hoắc Đào, Thẩm Quả Quả không ngừng hình dung và ghép nối bức tranh về thế giới bên ngoài căn cứ trong đầu.

Đang mải mê suy nghĩ, cô cảm thấy tay mình ấm lên.

Hoắc Đào nắm lấy tay cô, nói: “Đợi khi chân anh lành hẳn, anh sẽ dẫn em ra ngoài xem thử. Anh là chiến binh cấp cao, nhất định sẽ bảo vệ em an toàn.”

“Ừm.”

Sau khi dạo xong, quay về căn nhà nhỏ cũng mới chỉ tám giờ.

Nhà ai lại đi ngủ lúc tám giờ chứ, nhưng cũng chẳng có hoạt động giải trí nào cả.

Thẩm Quả Quả bèn kéo con robot hỏng hóc từ chiếc xe đẩy xuống, mở hộp dụng cụ của mình ra, kiểm tra toàn bộ cơ thể của nó.

Trong hộp dụng cụ này, có một số thứ là cô tự làm bằng máy dập, như những chiếc cờ lê đa năng với nhiều hình dạng khác nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-75.html.]

Một số thứ khác thì cô nhặt được từ bãi phế liệu.

Như kìm và tua vít chẳng hạn.

“Chậc, cái chân này đứt lìa luôn, may là robot, chứ nếu là người thì chẳng phải đau c.h.ế.t đi được sao?” Thẩm Quả Quả lẩm bẩm một mình.

Robot này cao khoảng 1m60, cô cũng đã từng thấy robot chiến đấu trong thành phố cao đến hai mét.

Con robot này, cao tầm 1m60, nhưng thân hình lớn hơn nhiều so với một người đàn ông cùng chiều cao.

Ừm…

“Hoắc Đào, robot có phân biệt nam nữ không?” Thẩm Quả Quả quay đầu hỏi.

Hoắc Đào đang ngồi bên bàn, nhìn Thẩm Quả Quả bận rộn.

Anh hơi ngẩn ra, “Không… chắc là không phân biệt…”

“Mọi người đều ngầm hiểu robot là nam giới đúng không…” Anh cũng không chắc chắn lắm.

Robot không có đặc điểm giới tính thứ ba, giọng nói đều là giọng máy móc, cũng không mọc tóc, quả thực rất khó để xác định giới tính.

“Được rồi.”

Thẩm Quả Quả dùng tua vít tháo rời lớp vỏ kim loại ở khớp nối chân phải của robot.

Khung thép và hệ thống dây điện bên trong hoàn toàn lộ ra.

“Thiết kế thô kệch quá, may mà ở căn cứ ít mưa, robot còn biết tránh mưa, chứ với khả năng chống nước kiểu này, dễ bị chập mạch lắm.”

“Để xem nào…”

Cô lật ngược con robot lại, tháo luôn cái chân trái còn nguyên, so sánh với chân phải.

“Với tình trạng này, xem ra phải kiếm một cái chân phải hoàn chỉnh mới có thể cải tạo lại được.”

Chân trái sau khi tháo ra cũng không lắp lại nữa, dù sao cũng phải nâng cấp sau này.

Sau đó đến cánh tay phải của robot, từ bắp tay cho đến n.g.ự.c phải đều bị lõm sâu vào, như thể bị vật nặng đè lên.

Đặc biệt là màn hình ở ngực, vỡ tan tành.

“Chuyện này… chuyện này…”

“Phần tay thì dễ thôi,” sau khi tháo rời hai chân, Thẩm Quả Quả đã quen với kết cấu tổ hợp của loại robot này rồi.

Khi tháo rời cánh tay, cô phát hiện khung đỡ, lò xo và dây điện bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có lớp vỏ ngoài là bị lõm mà thôi.

Thẩm Quả Quả cầm viên đá trước đây dùng để mài kim bạc, đập vài cái vào phần vỏ ngoài bị lõm của robot, sau khi vỏ đã hơi phồng lên, cô lắp lại vào vị trí cũ.

“Coi như đã sửa xong cho mày một cánh tay.”

“Hoắc Đào, xem tay nghề của em thế nào?”

“Thật sự rất giỏi, tiếc là bên nhà máy sản xuất robot chỉ biết sửa chữa đơn giản thôi.”

“Ồ? Bảo sao.” Thẩm Quả Quả thắc mắc.

“Trong suy nghĩ của em, có phải là robot hỏng thì sửa lại là xong đúng không?” Hoắc Đào hỏi lại.

Thẩm Quả Quả gãi đầu, “Cũng gần như thế, vứt đi thì tiếc lắm.”

“Anh cũng chỉ nghe nói thôi, nhà máy robot có cả dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, hàng trăm năm nay hình dáng robot chẳng thay đổi gì.”

“Có sẵn sách hướng dẫn sửa chữa, gặp loại hư hỏng nào cố định thì cứ theo sách mà sửa, còn nếu là tình huống ngoài sách thì đa phần sẽ báo hỏng luôn.”

“Như cánh tay của nó bị hỏng thế này, bên đó cũng chẳng sửa đâu, vì dù sao nó vẫn không dùng được.”

“Hả?” Thẩm Quả Quả chớp chớp đôi mắt to, nhìn Hoắc Đào, rồi lại nhìn con robot.

Trước đây, Hoắc Đào đã giới thiệu sơ qua cho cô về các loại robot, giờ rảnh rỗi, anh quyết định kể chi tiết hơn.

Robot chiến đấu có thân hình cao lớn, được sử dụng trong các trận chiến và các ngành nghề nguy hiểm, chi phí cao và tỷ lệ hỏng hóc cũng cao.

Robot chính phủ chủ yếu làm các công việc văn phòng, có quyền hạn rất lớn.

Robot bảo vệ có khả năng phòng thủ mạnh, thường được dùng cho tuần tra của chính phủ và làm vệ sĩ riêng.

Robot giao tiếp là loại robot phục vụ trong các cửa hàng.

Ngoại trừ robot chiến đấu, các loại robot khác chỉ cần thay đổi chương trình là có thể đổi sang một công việc khác.

“Vậy con này là loại robot gì?” Thẩm Quả Quả lắc lắc cái vỏ n.g.ự.c phải của con robot, vừa mới tháo ra.

Hoắc Đào đẩy xe lăn tiến tới, nhận lấy lớp vỏ từ tay cô, nhẹ nhàng gõ lên đầu cô một cái, “Dù sao cuối cùng nó cũng chỉ là một con robot gác cổng thôi, còn trước đó… chắc phải kiểm tra bằng mã số này.”

Anh chỉ vào cục pin trong n.g.ự.c robot, trên đó có một dãy số.

“Vậy à,” Thẩm Quả Quả ghi lại dãy số vào vòng tay của mình.

Loading...