Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 67.
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:16:25
Lượt xem: 203
Trên mặt Lý An đầy vẻ mong đợi.
Thẩm Quả Quả tính toán thời gian, trong đầu sắp xếp lại lịch trình. Hiện tại đang thiếu tiền, không có lý do gì để từ chối.
Cô cười ngọt ngào, “Anh Lý cần mấy cái?”
Lý An suy nghĩ một chút, “Ba cái đi.”
“Được,” Thẩm Quả Quả vui vẻ đồng ý, mỗi cái chỉ mất khoảng mười phút, làm ba cái cũng chỉ tốn nửa tiếng.
Sau khi Lý An rời đi, Hoắc Đào nắm lấy tay cô, trong mắt hiện lên chút đau lòng.
“Lúc đó em sợ lắm phải không?”
Thẩm Quả Quả bị ánh mắt anh nhìn khiến cô có chút ngượng ngùng.
“Em không yếu đuối đến thế đâu, em không sợ đội trưởng Mã. Lúc đó Chu Quảng Bình còn đứng trước mặt chúng ta mà, em thấy anh ta là người đáng để kết bạn.”
Hoắc Đào gật đầu, đồng tình với nhận xét của Thẩm Quả Quả.
“Em làm việc của mình đi, mấy cái giá đỡ này để anh làm cho.”
“Hả? Anh biết làm à?”
“Lần trước em làm, anh có nhìn mà.” Hoắc Đào nói với giọng điệu bình thản.
Thẩm Quả Quả tròn xoe mắt nhìn anh, Hoắc Đào cảm thấy dáng vẻ lúc này của cô đáng yêu vô cùng, không kìm được mà đưa tay ra véo má cô một cái.
“Ôi, anh chỉ nhìn một lần mà nhớ luôn sao? Em không tin.”
Chiếc giá đỡ mà Thẩm Quả Quả làm có hơn ba mươi ống thép dài ngắn khác nhau kết nối lại. Cô không tin Hoắc Đào có thể nhớ hết chỉ sau một lần xem.
Cô nhớ được vì đó là phát minh của chính cô.
Người phát minh, đến c.h.ế.t cũng sẽ nhớ từng chi tiết trong thiết kế của mình.
Hoắc Đào đẩy xe lăn tới chỗ máy dập, lấy một vài ống thép nhỏ.
Anh mở máy dập.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Những ống thép dài nhanh chóng trở thành các đoạn ngắn hơn.
Sau một loạt âm thanh “rầm rầm”, hình dạng ban đầu của chiếc giá đỡ dần lộ ra. Nhìn kỹ lại, nó thực sự giống với cái mà Thẩm Quả Quả đã làm trước đó.
“Anh giỏi quá! Đúng là có tài năng đấy!” Thẩm Quả Quả cười nói.
“Hoắc Đào, thực ra em có một câu hỏi đã nghĩ từ lâu rồi.”
“Nói đi,” Hoắc Đào vẫn thoăn thoắt, bắt đầu lắp ráp các chi tiết bên trong của giá đỡ.
“Em thắc mắc, tại sao căn cứ chúng ta có nguồn tài nguyên thép dồi dào như vậy mà sản phẩm sản xuất ra lại quá đơn điệu?”
Động tác của Hoắc Đào hơi dừng lại, anh suy nghĩ về cách trả lời câu hỏi này.
“Anh đã từng đọc qua tài liệu này khi ở trung tâm chỉ huy. Cách đây hàng trăm năm, loài người có trí tưởng tượng và sáng tạo rất phong phú, họ đã tạo ra rất nhiều thứ thú vị và hữu ích.”
“Ừm, rồi sao nữa?”
“Sau tận thế, trong quá trình chiến đấu với thây ma và điều kiện thời tiết khắc nghiệt, con người bắt đầu sử dụng quá nhiều loại cây giống mà anh đã từng nói với em.”
“Những người sử dụng cây giống có thể tăng cường sức mạnh, sức bền và tuổi thọ. Nhưng cái giá phải trả là con cháu của họ, phần lớn, mất đi trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo.”
“Tất nhiên, thỉnh thoảng vẫn có những thiên tài xuất hiện, như Lý đầu bếp.”
“Hả?” Thẩm Quả Quả ngơ ngác không phản ứng kịp.
“Vậy còn anh thì sao? Anh làm rất tốt mà?” Cô cầm lên chiếc giá đỡ mà Hoắc Đào đã hoàn thành.
“Không, anh chỉ đang sao chép lại những gì em đã làm.”
Hoắc Đào nói rất bình thản, “Những gì anh đã thấy qua, anh có thể làm lại. Nhưng những thứ anh chưa từng thấy, anh không thể sáng tạo ra được.”
“Em đã từng hỏi anh, liệu anh có từng thấy bầu trời màu xanh chưa. Anh chưa từng thấy và cũng không thể tưởng tượng ra nó.”
Thẩm Quả Quả nhìn anh với ánh mắt đầy thương cảm: “Đáng thương quá…”
“Vậy… em cứ tiếp tục đi,” Thẩm Quả Quả không nỡ tiếp tục chủ đề này, cầm lấy mấy thanh thép không gỉ 304 rồi đi ra ngoài nhà.
Giờ đây, cuối cùng cô cũng đã chạm được vào ngưỡng cửa của thế giới hoang tàn này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-67.html.]
Nếu cô vẫn còn ở Lam Tinh, thì có lẽ vào khoảng ba trăm năm trước, nơi đây đã bùng phát dịch thây ma và đại thảm họa.
Có một con người, để đạt được chiến thắng cuối cùng, đã phát minh ra một loại hạt giống. Những ai ăn vào sẽ có nhiều lợi ích.
Hơn nữa, vì cuối cùng đã sử dụng vũ khí hạt nhân quy mô lớn, cả thế giới đã trở thành một vùng đất hoang đầy phóng xạ, nền văn minh bị gián đoạn nghiêm trọng.
Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, và cái giá phải trả cũng rất tàn khốc.
Loài người tuy sống sót, nhưng đã mất đi ba thứ quý giá nhất: Sự sáng tạo, trí tưởng tượng, và hệ sinh thái.
Vào thời điểm tận thế, thế giới giữ lại điều gì, thì bây giờ vẫn là điều đó, không có bất kỳ sự sáng tạo hay tiến bộ nào, cả nhân loại chỉ đang sống dựa vào những gì còn sót lại.
Thẩm Quả Quả, nguyên chủ của cơ thể này, là một người khiếm khuyết, không có khả năng đột biến, có lẽ còn giữ lại một chút sáng tạo, nhưng lại sinh ra đã mờ mịt.
Nếu không phải cô xuyên không đến đây, có lẽ nguyên chủ cũng giống như những người khiếm khuyết khác, sống mù mờ không rõ lý do.
Giờ cô đã hiểu tại sao kỹ sư cơ khí, đầu bếp, và nhà nông học lại có địa vị cao đến vậy trong thế giới này.
Ba ngành nghề này đều cần sự sáng tạo và trí tưởng tượng…
Như Lý đầu bếp, người vẫn còn giữ được chút sáng tạo, đã trở thành con cưng của thượng đế và được cả căn cứ săn đón.
Thở dài một hơi, cô châm lửa và bắt đầu đốt nóng thanh thép không gỉ có đường kính bằng que diêm trên ngọn lửa.
Nhiệt độ này chưa đủ để làm tôin chảy hoàn toàn, nhưng vừa đủ để làm cho thanh thép nóng đỏ.
“Ôi, lại làm món ngon gì thế, cho chị nếm thử một miếng được không?”
Một người phụ nữ trong hẻm thấy Thẩm Quả Quả nhóm lửa, ngay lập tức không còn thấy ngon miệng với dịch dinh dưỡng trong tôi nữa.
“Chị à, cái này không ăn được đâu,” Thẩm Quả Quả tập trung nướng thanh thép.
“Chậc, ở đây ai mà không biết em chứ, cái gì mà không ăn được, qua tôi em rồi cũng biến thành đồ ăn được hết,” không nhìn rõ Thẩm Quả Quả đang làm gì, người phụ nữ tò mò đến gần.
Lúc này, vợ của Lý An thò đầu từ cửa sổ ra, “Tôi nói này, chị thật sự tham ăn quá, dịch dinh dưỡng cũng không chặn được miệng chị à?”
“Đâu phải, tôi chỉ hỏi thôi mà, không muốn cho người khác ăn thì cứ nói thẳng ra,” người phụ nữ lớn tuổi không hài lòng, đứng thẳng người đối diện với vợ của Lý An.
Vợ của Lý An nói chuyện qua cửa sổ chưa đủ, bèn ra đứng ở cửa, tựa vào khung cửa.
Hạt Dẻ Rang Đường
“Loài người đã tiến hóa mà mỗi mình chị không theo kịp à? Đã nói là không ăn được rồi, tai chị tiến hóa mất rồi sao?”
“Tôi…”
Thẩm Quả Quả tập trung vào công việc, không nói lời nào.
Những người sống trong con hẻm này đều thuộc tầng lớp thấp, loại người này, kiếp trước Thẩm Quả Quả đã gặp nhiều.
Khi có lợi ích, ai nấy đều thân thiết như người một nhà, muốn ghi chung vào gia phả.
Khi không được lợi, lòng người còn vặn vẹo hơn cả giòi trong cống ngầm.
Mọi người thường ngày cũng đối xử tốt với Hoắc Đào, đó là vì không có mâu thuẫn lợi ích.
Dĩ nhiên, gia đình Lý An cũng không ngoại lệ.
Chỉ là Hoắc Đào và gia đình Lý An có chút thân thiết hơn mà thôi.
“Hừ,” người phụ nữ lớn tuổi không đấu lại vợ của Lý An, liền chuyển hướng sang Thẩm Quả Quả.
Với vẻ ngoài mềm mại, trông như một viên bánh bao trắng của Thẩm Quả Quả, ai nhìn vào cũng nghĩ cô rất dễ bị bắt nạt, không hề biết rằng bên trong viên bánh bao đó là nhân mè đen.
“Vợ của Hoắc Đào này, người trong con hẻm chúng ta luôn đoàn kết như một gia đình, trước giờ em làm đồ ăn ngon đều chia cho mọi người mà đúng không?”
“Sao hôm nay lại trở nên keo kiệt thế?”
“Em như vậy sẽ phá hoại sự đoàn kết trong hẻm, em chia cho chị một phần đi, hòa nhập với mọi người, chị nói vậy cũng là muốn tốt cho em thôi.”
Vợ Lý An: …
Thẩm Quả Quả: …
666!
Miệng của người phụ nữ lớn tuổi cứ liên tục lải nhải, trong khi thanh thép của Thẩm Quả Quả cũng sắp nung xong.
Cô ngẩng đầu lên, cười nhếch miệng, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, “Biết là chị muốn tốt cho em, nhưng tiếc là em thuộc loại người phản nghịch, chỉ chấp nhận lời nịnh nọt, không chấp nhận bị trách mắng.”
Lời phản bác trắng trợn này làm người phụ nữ lớn tuổi không biết phải nói gì thêm.
“Đi đi đi, còn không biết ăn được hay không mà cứ lải nhải ở đây,” vợ của Lý An đuổi người phụ nữ đi.
Cô tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn Thẩm Quả Quả đang làm gì.
Thẩm Quả Quả chọn một viên gạch lát trên mặt đất khá bằng phẳng, rồi tìm một hòn đá vừa tôi, bắt đầu đập nhẹ thanh thép nhỏ đã được nung đỏ.