Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:13:37
Lượt xem: 233
Nhiều năm trước, khi vợ của Dương Minh sinh con, đứa bé không giữ được, còn bà ấy thì bị xuất huyết nặng.
Dù danh nghĩa là một chiến sĩ cấp sơ cấp, nhưng tình trạng sức khỏe của bà ấy thậm chí không bằng một người bình thường, ngay cả chất dinh dưỡng cũng không cứu được.
Hằng ngày, bà chỉ có thể nằm trên giường.
Nghe xong lời của Thẩm Quả Quả, Dương Minh không nói thêm gì, lập tức mang túi gan còn ấm về nhà.
Thẩm Quả Quả ôm lấy những chiếc lá dâu có trứng tằm và quan sát chúng, Hoắc Đào nhìn qua đồng hồ.
“Quả Quả, hôm nay em có định tắm không?”
“Ừm, có chứ, hôm nay ở lò mổ lâu như vậy, người em toàn mùi hôi.”
Lo lắng rằng nhiệt độ buổi tối sẽ giảm, Thẩm Quả Quả cẩn thận đặt lá dâu vào một chiếc chậu, rồi để lên tủ.
Sau khi cô thu dọn hết lá dâu trên sàn, Hoắc Đào đã quen thuộc với việc chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô.
Hu hu hu~
Ân cần đến mức muốn khóc, hỏi xem ai có thể từ chối một anh chàng cao lớn mà lại chu đáo và đẹp trai thế này?
Thẩm Quả Quả có thể!
Sau khi Hoắc Đào ra ngoài, Thẩm Quả Quả tự cấu vào đùi mình một cái, cảnh cáo bản thân phải giữ tỉnh táo.
Ban đầu, cô định sống như một góa phụ, nhưng sau đó lại nghĩ có thể chữa chân cho Hoắc Đào.
Nếu không, một anh chàng đẹp trai ân cần thế này chỉ có thể ngắm mà không sử dụng được thì thật là lãng phí. Đúng vậy, chính là không để lãng phí.
Trong khi suy nghĩ lung tung, cô nhanh chóng tắm rửa xong.
Hôm nay cô đã có đồ ngủ để mặc, không phải lâm vào tình cảnh ngượng ngùng như hôm qua.
“Hoắc Đào,” Thẩm Quả Quả gọi qua cánh cửa.
Nhưng tiếng gọi đó rơi vào tai Hoắc Đào, như thể đã trải qua chín mươi chín khúc quanh, trái tim anh cảm giác như bị một con mèo cào cấu.
Anh không tự chủ đẩy xe lăn đến gần cửa.
“Anh vào tắm đi.”
Chưa kịp để Thẩm Quả Quả leo lên giường, Hoắc Đào đã đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức anh thấy đôi chân trắng nõn của cô, mặc đồ ngủ ngắn tay ngắn quần, đang chuẩn bị leo lên giường.
Thẩm Quả Quả tự giác quay mặt vào tường.
Hoắc Đào thoăn thoắt cởi đồ, quay người và bước vào bồn nước lớn.
“Ồ, cái đó… em…” Thẩm Quả Quả bất ngờ ngồi bật dậy, cô đã quên không chuẩn bị riêng nước rửa mặt cho Hoắc Đào.
Kết quả là cô nhìn thấy tấm lưng rắn chắc, cơ bắp nổi lên, và từ phía bên cạnh, cô còn thấy rõ đường nét góc cạnh xương hàm của Hoắc Đào.
“Sao vậy?”
Hoắc Đào quay đầu lại, tóc anh đã ướt, trên mặt vẫn còn đọng những giọt nước, đôi mắt ngập tràn hơi nước.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhìn thấy anh như vậy, Thẩm Quả Quả chậm chạp trả lời.
“Không có gì… nhớ dùng khăn riêng để lau mặt nhé.”
Ừm.
Thẩm Quả Quả lại nằm xuống, len lén nhìn vào tấm lưng của Hoắc Đào vài lần, rồi nhẹ nhàng kéo chăn lên che mặt.
Đàn ông!
Đàn ông!
Trước đây cô còn từng tâm sự với bạn thân về mẫu đàn ông mà mình muốn có lần đầu tiên.
Khi cô nói mình thích một anh chàng đẹp trai, cao lớn, bạn thân cô còn trêu chọc cô.
Thật tiếc là bây giờ bạn thân không có ở đây, nếu không cô nhất định sẽ đè đầu cô ấy xuống để nhìn xem anh chàng cao lớn đẹp trai này có hấp dẫn không.
Bụp.
Đèn tắt.
Bên cạnh cô cảm nhận được hơi ấm, là Hoắc Đào đã nằm ngay ngắn lên giường.
Hôm nay không tốn sức nhiều, thêm vào đó thu hoạch lại rất khá, Thẩm Quả Quả đang lên kế hoạch cho những việc cần làm vào ngày mai, hiếm khi cô không ngủ ngay lập tức.
Nuôi tằm cần có chỗ, hôm nay cô nói ở cửa hàng là xin lá dâu để nhuộm vải, để tránh Mã gia nổi điên.
Cô còn cần một nơi để thực sự nhuộm vải, diễn kịch cũng cần có bẫy, bây giờ cô không dám đối đầu với Mã gia.
Còn có giá kệ ống thép đã hứa làm cho Lý An vẫn chưa hoàn thành…
“Hoắc Đào, qua một thời gian nữa, chúng ta dành dụm đủ tiền rồi thì chuyển nhà nhé.”
“Được.” Hoắc Đào đáp lời ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-25.html.]
“Ủa? Anh không hỏi tại sao à?” Thẩm Quả Quả xoay người ngồi dậy, đôi mắt sáng long lanh nhìn Hoắc Đào, đôi môi hồng nhỏ nhắn khẽ cong lên.
“Vậy tại sao?”
Thẩm Quả Quả nằm úp mặt lên gối, “Chúng ta cần nhiều không gian hơn, đến lúc đó sẽ chọn một ngôi nhà hai tầng.”
Cô đã để ý ngôi nhà nhỏ hai tầng gần nội thành từ lâu rồi.
“Rồi sao nữa?” Hoắc Đào khéo léo dẫn dắt cô nói tiếp.
Anh rất thích nghe về kế hoạch tương lai của Thẩm Quả Quả và cũng muốn biết liệu trong kế hoạch đó có anh hay không.
“Rồi sao nữa hả?” Thẩm Quả Quả lại ngẩng đầu lên, ôm chặt chiếc gối vào lòng, mang theo một chút hào hứng.
“Tầng hai sẽ có một phòng ngủ của chúng ta, một phòng để quần áo, một phòng sách, và một phòng vệ sinh.”
Khi nghe đến từ “phòng ngủ của chúng ta,” Hoắc Đào không nghĩ ngợi gì mà đáp lại ngay một chữ: “Được.”
Đồng thời, anh nở một nụ cười. Nhưng sau đó anh cảm thấy mình cười quá rõ ràng, liền lập tức thu lại khóe miệng.
Hoắc Đào cúi đầu nhìn Thẩm Quả Quả, ánh mắt cô lướt qua n.g.ự.c anh, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Phòng sách? Em thích đọc sách à?” Hoắc Đào hỏi.
“Cũng tạm thôi, nhưng phải có chỗ để viết lách và vẽ vời chứ.”
Thẩm Quả Quả chợt nhớ ra rằng trong thế giới hoang tàn này, sách giấy là thứ vô cùng quý giá, nên phòng sách này có lẽ chỉ dùng để làm việc thôi.
Hoắc Đào thầm nghĩ, nếu vợ thích sách, sau này anh sẽ tìm cho cô thật nhiều sách.
“Vậy tầng một thì sao?”
“Tầng một à, em nghĩ kỹ rồi, anh xem, ở thành Phong Thổ này chẳng có gì ngon để ăn, đầu bếp lại ít, mà họ đều phục vụ cho các gia tộc lớn. Còn chúng ta, sẽ mở một quán ăn.”
“Quán ăn?” Hoắc Đào nhẹ nhàng nhắc lại ba từ đó.
“Ừ, chuyên làm những món ngon cho mọi người, kiếm tiền… kiếm tinh tệ.”
“Em rất thích nấu ăn à?”
“Thích chứ, đó là một trong những sở thích của em.” Thẩm Quả Quả rút chiếc gối từ trong lòng ra, đặt lại chỗ cũ, rồi xoay người nằm ngửa ra.
“Vậy ngoài ra, em còn thích gì nữa không?” Hoắc Đào nhẹ nhàng hỏi, anh muốn hiểu thêm về Thẩm Quả Quả.
“Em còn thích trồng trọt… kiếm tiền… và… trai đẹp.”
“Và gì cơ?” Mấy từ cuối, giọng Thẩm Quả Quả ngày càng nhỏ, Hoắc Đào không nghe rõ.
Anh quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Quả Quả đang dụi vào cánh tay anh, cô đã ngủ mất rồi.
Hoắc Đào khẽ mỉm cười, chậm rãi dịch chuyển cánh tay để Thẩm Quả Quả tựa vào một cách thoải mái hơn.
Sáng hôm sau, khi mở mắt, Thẩm Quả Quả cảm nhận được một thứ ấm ấm trên má.
Chớp chớp đôi mắt to tròn, cô mới nhận ra đó là cánh tay của Hoắc Đào.
Ôi… cô tự khinh bỉ mình trong lòng ba giây.
Không ngờ sau khi ngủ say lại đi chiếm lợi thế của người ta như vậy.
Cô lén lút nhìn lên, thấy Hoắc Đào vẫn đang ngủ say.
Phải thừa nhận rằng, góc nghiêng nam tính của Hoắc Đào, kết hợp với hàng chân mày cao và sống mũi thẳng tắp, càng nhìn càng thấy đẹp.
Không trách được trong tiểu thuyết luôn miêu tả trai đẹp như những tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp cổ đại. Người xưa nói không sai mà.
Hoắc Đào thực sự không thể chịu nổi nữa.
Với tư cách là một chiến sĩ cấp cao, anh vẫn giữ được sự nhạy bén, ngay khi Thẩm Quả Quả mở mắt, anh đã tỉnh dậy, chỉ là chưa cử động mà thôi.
Cảm giác ánh mắt nóng rực của cô như muốn đốt cháy một lỗ trên mặt mình.
Nếu không tỉnh dậy, chắc mặt anh sẽ bốc khói mất!
Vì vậy, Hoắc Đào khẽ nhúc nhích cánh tay, giả vờ như vừa mới tỉnh giấc.
Thẩm Quả Quả lập tức ngồi dậy, “Khụ… chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Quả Quả chỉ muốn che tai lại, giọng nói của Hoắc Đào vào buổi sáng thật quá quyến rũ, khiến cô cảm thấy như tai mình sắp “mang thai” rồi.
Cô cảm thấy hai má nóng bừng lên, vội bước xuống giường mà không dám nhìn Hoắc Đào.
Cô chưa kịp rửa mặt đã chạy đến xem mấy con thiên tằm con của mình.
Trên lá dâu tằm xanh đã có một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay.
Những quả trứng màu đen giờ đã biến thành những con tằm nhỏ màu xám đen, kích thước chỉ như con kiến.
Sau này chúng sẽ dần dần chuyển sang màu trắng.
“Thành công rồi!”