Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 212.
Cập nhật lúc: 2024-11-19 19:23:54
Lượt xem: 51
“Kh/ô/ng dám ra khỏi thành á? Có nghiêm trọng vậy kh/ô/ng?” Hoắc Đào giúp Thẩm Quả Quả chỉnh lại bộ đồ bảo hộ.
Những người xung quanh nhanh chóng nhận ra ba người họ.
Dáng vẻ chăm sóc chu đáo của Hoắc Đào thế này, gần như khiến mọi người xung quanh nhìn mà ngẩn ngơ.
“Đúng vậy, sao lại kh/ô/ng dám ra khỏi thành nhỉ?”
Thẩm Quả Quả cũng khó hiểu:
“Chẳng lẽ vì săn d/ị t/h/ú cấp thấp thì ngại mất mặt, còn d/ị t/h/ú cấp trung thì lại kh/ô/ng dám đối đầu?”
Nếu nhớ kh/ô/ng lầm, thành tích săn b.ắ.n giỏi nhất của đội Cao Nhị Phu là một con non của Ô kim t/h/ú…
Ừm…
Kh/ô/ng thể phủ nhận, cô đoán đúng rồi.
Những ngày gần đây, nhà của Cao Nhị Phu và đồng đội gần như bị giẫm nát cửa.
Các gia tộc lớn trong nội thành, kh/ô/ng mời được Hoắc Đào – chiến sĩ cấp cao, thì làm sao bỏ qua những chiến sĩ cấp trung như họ được.
Nhưng ai mà ngờ, cả đội như đã bàn bạc trước, đồng loạt từ chối tất cả lời mời.
Các gia tộc tuy tức giận nhưng cũng thấy may mắn, chí ít là đội này kh/ô/ng nhận lời gia nhập đối thủ.
Là đội trưởng, Cao Nhị Phu cảm thấy đội mình chỉ có thể yên tâm khi đi theo một người mạnh mẽ hơn, như Hoắc Đào – một chiến sĩ cấp cao.
Ý kiến này nhận được sự đồng tình của toàn đội.
Hiện tại, họ chỉ đợi tình hình dịu xuống, rồi nhờ Mã Văn Tài làm cầu nối để liên lạc.
Sau khi ra khỏi thành, ba người bắt đầu khảo s/á/t quanh căn cứ. Thẩm Quả Quả muốn tìm một vị trí lý tưởng cho nông trại, tốt nhất là cách căn cứ khoảng 5km.
Khoảng cách này tương đối an toàn, nếu có sự cố thì ứng cứu cũng kịp thời.
Thời gian đi bộ khoảng 40 phút, đủ để giao th/ô/ng thuận tiện.
Việc kết nối nguồn nước, điện, hay bán hàng cũng khá dễ dàng.
Đi một vòng, cuối cùng Thẩm Quả Quả chọn một mảnh đất màu nâu sẫm, l/ồ/i l/õ/m kh/ô/ng đều.
Phía sau mảnh đất là một ngọn đồi nhỏ nhô lên bất ngờ, trơ trụi, mặt bên gần như dựng đứng, giống như bị c/ắ/t gọt bằng d/a/o.
Thẩm Quả Quả phỏng đoán, tình trạng này rất có thể do một loại vũ khí nhiệt p/h/á h/ủ/y trong quá khứ, qua thời gian phong hóa, đã hình thành vách đá như hiện tại.
Ba người đứng dưới chân đồi.
Mã Văn Tài ngước nhìn:
“Quả Quả, chỗ này ổn thật chứ? Nhìn màu đất kh/ô/ng được tốt lắm.”
“Bọn anh đi săn còn chẳng qua khu vực này.”
Thẩm Quả Quả ngồi xuống, bốc một nắm đất lên, cẩn thận quan s/á/t.
Đất mịn, kh/ô/ng có đá sỏi.
Chính xác, đây là loại đất đen quen thuộc nhất với cô ở kiếp trước – đất thảo nguyên. Chỉ có điều, nó có dấu hiệu nhiễm mặn nhẹ.
Loại đất này là một trong những loại đất màu mỡ nhất thế giới, phải qua hàng trăm năm bị bào mòn và lắng đọng mới hình thành.
Theo kiến thức địa lý ít ỏi của cô, vùng như Thành Phong Thổ này đáng lẽ kh/ô/ng thể hình thành đất đen.
Cô đoán rằng, ngọn đồi này từng có hệ sinh thái dồi dào, nhưng bị p/h/á h/ủ/y một phần khi tận thế.
Thực vật, động vật trên đồi bị ch/ô/n vùi tại đây, qua thời gian, tầng đất quý giá lắng đọng xuống.
Còn lý do kh/ô/ng có thực vật mọc trên mảnh đất này, có lẽ là vì nó cách xa nguồn nước từ lòng sông.
“Anh kh/ô/ng hiểu đâu, đây là loại đất hiếm gặp và rất tốt.”
“Độ màu mỡ rất cao, cực kỳ thích hợp để trồng trọt.”
Cô lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ, đựng đất mang về, định đưa đến bệnh viện kiểm tra độ pH.
“Được rồi, Hoắc Đào, đào lớp dưới lên, để em xem độ dày của lớp đất.”
Trong lúc Hoắc Đào đào đất, Mã Văn Tài bảo vệ Thẩm Quả Quả và nhìn xung quanh một vòng.
1.600 bước, tương đương diện tích của hai sân vận động.
Kh/ô/ng phải là trăm mẫu ruộng tốt, nhưng mọi thứ là một khởi đầu tốt đẹp.
“Mã đại ca, anh thấy diện tích mảnh đất này thế nào? Kích thước nông trại ổn chứ?”
Mã Văn Tài cười đến kh/ô/ng thể kìm chế, nếu kh/ô/ng vì hai tai ngăn lại, chắc nụ cười đã kéo dài đến sau gáy.
“Tốt lắm, vậy Quả Quả, đến lúc đó có thể trồng đầy cà chua kh/ô/ng?”
Hắn rất thích ăn cà chua vị chua ngọt.
Cây cà chua ở nhà, vốn dĩ định bán đi khi còn khó khăn, nhưng sau khi thừa kế gia sản của Mã Vũ Lược, hắn kh/ô/ng nỡ bán cây cà chua nữa.
Hầu như toàn bộ cà chua đều vào bụng hắn.
Nếu một mảnh đất lớn thế này mà trồng đầy cà chua, chắc hắn sẽ hạnh phúc đến c/h/ế/t mất.
“Haha, được thôi, ngoài cà chua ra còn có thể trồng thứ khác nữa,” Thẩm Quả Quả mở vòng tay th/ô/ng minh ra, cẩn thận ghi lại số liệu của mảnh đất này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-212.html.]
Ba người kh/ô/ng nán lại lâu, nhanh chóng trở về thành.
Khi đi qua thiết bị khử phóng xạ ở cổng thành, mọi người đều nghiêng đầu nhìn, muốn xem ba người này săn được thứ gì hay ho.
Kết quả, chỉ thấy Hoắc Đào lấy từ trong túi ra một hộp sắt nhỏ cỡ nắm tay.
Ờ…
“Con d/ị t/h/ú gì mà nhỏ xíu thế này?”
“Chậc, có lẽ kh/ô/ng phải d/ị t/h/ú, mà là bảo vật gì đó!”
“Tiếc là kh/ô/ng thể thấy bên trong hộp có gì…”
“Nhưng mọi người kh/ô/ng thấy cái túi trên n.g.ự.c đội trưởng Hoắc trông ngầu lắm sao?”
Muốn quá…
Dưới ánh mắt tò mò của đám đông, ba người giữ vẻ lạnh lùng tiến vào thành, thẳng đến bệnh viện.
Lúc này viện trưởng Sơn Dược đang dạy các bác sĩ trong bệnh viện.
“Nếu cống thoát nước ở nhà bị tắc, sẽ ứ đọng nước, lâu ngày tường gạch sẽ thấm, sẽ biến dạng.”
Hả… sao lại giảng dạy mấy thứ này?
Thẩm Quả Quả ngạc nhiên nhìn Hoắc Đào, Hoắc Đào lắc đầu, anh cũng là lần đầu nghe viện trưởng Sơn Dược giảng bài.
“Vì vậy, khi X-quang cho thấy thận bị biến dạng, hãy cân nhắc đến việc thận bị ứ nước hoặc sỏi thận.”
“Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.”
“Được, tan lớp.”
Sơn Dược chắp tay sau lưng đi ra, trực tiếp dẫn ba người vào văn phòng của mình. Khi nghe Thẩm Quả Quả nói muốn kiểm tra độ pH của đất,
Ông hơi ngẩn người.
“Sao vậy? Viện trưởng Sơn Dược, kh/ô/ng kiểm tra được sao?” Thẩm Quả Quả chân thành hỏi.
“Được, đợi chút.”
Ông lục tung mọi thứ, cuối cùng lấy ra một hộp nhựa méo mó từ đống hộp lưu trữ.
“Thứ này nhặt về nhưng chưa từng dùng qua, xem thử còn dùng được kh/ô/ng.”
Thẩm Quả Quả nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một xấp giấy thử màu vàng nhạt, hơi nhăn nhúm.
Xem ngày sản xuất thì đã cách đây hơn 300 năm.
Việc nó còn tồn tại đến bây giờ đã là một kỳ tích.
Thẩm Quả Quả cẩn thận xé một tờ ra, “Hết hạn rồi, chỉ có bảng màu đi kèm là còn dùng được.”
Mã Văn Tài tỏ ra lo lắng hơn.
“Cái này kh/ô/ng dùng được sao?”
“Vậy phải làm sao? Kh/ô/ng đo độ chua ngọt thì có sao kh/ô/ng?”
Đây là nông trại của hắn mà!
“Là độ pH,” Hoắc Đào chỉnh lại ở bên cạnh.
Thẩm Quả Quả lắc đầu, “Cây trồng trên đất có độ pH khác nhau sẽ có tỷ lệ sống sót khác nhau. Biết được độ pH sẽ giảm rất nhiều rắc rối.”
“Để em nghĩ đã.”
Hồi học đại học, thầy chỉ dạy cách dùng giấy thử để đo. Còn kh/ô/ng dùng giấy thử mà đo thì lại là kiến thức cấp hai.
Cô đã trả hết kiến thức đó lại cho thầy từ lâu.
“À, có rồi.”
“Viện trưởng Sơn Dược, trong bệnh viện mình có methyl đỏ, bromocresol green, hoặc thymol blue kh/ô/ng?”
Ba chất này chính là dung m/ô/i dùng trên giấy thử pH.
Hoắc Đào dù th/ô/ng minh cũng kh/ô/ng hiểu rõ Thẩm Quả Quả đang nói gì.
Viện trưởng Sơn Dược thì rơi vào trầm tư một hồi lâu, sau đó dẫn cả ba người đến trung tâm chỉ huy, leo lên tầng 10.
Khác với các tầng dưới, từ tầng 10 trở đi đã có robot kiểm tra danh tính tại lối lên cầu thang.
Kh/ô/ng ngoài dự đoán, cả ba người bị chặn lại ở tầng 10.
“Tầng 10 là nơi làm việc của các lãnh đạo. Tầng 11 và 12 là kho chứa đồ của chính phủ, những thứ mà thành phố Phong Thổ đào được trong những năm qua đều ở đó.”
“Đợi ở đây, tôi sẽ lên tìm.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Sơn Dược để cả ba ở lại, rồi tự mình leo lên tầng 11.
Thẩm Quả Quả có chút ghen tị.
Kho chứa đồ chính thức của thành Phong Thổ, chẳng khác nào quốc khố.
Muốn xem quá!