Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:48:54
Lượt xem: 287
Thật sự rất có cảm giác thành tựu!
Tiếp đó, Thẩm Quả Quả dọn dẹp tất cả các bàn mổ đã sử dụng. Đây là thói quen cá nhân của cô, chỉ đơn giản để tiện cho lần sau sử dụng.
Những đầu bếp khác khi sử dụng xong bàn mổ đều rời đi ngay, ngay cả trợ lý của Lý đầu bếp cũng không làm điều này.
Đầu robot vốn thiếu cái nắp lại đột nhiên bật ra hai chữ.
[Tít, cảm ơn]
“Không có gì, nhưng tôi vẫn muốn thương lượng với cậu một chút, tôi phải mượn ba cái chậu lớn này, lần sau sẽ trả lại cho cậu.”
[Tít…]
Robot lại ngắt mạch…
Nhìn cảnh hỏi đáp này, Hoắc Đào thực sự có chút ngạc nhiên.
Nếu anh nhớ không nhầm, robot của căn cứ an toàn không được thiết kế để chủ động nói cảm ơn.
‘Cảm ơn’ trong chương trình của chúng, chỉ là một cụm từ lịch sự đơn giản, chỉ được kích hoạt khi ai đó làm gì đó cho chúng.
Nhưng vừa rồi rõ ràng Thẩm Quả Quả không hề tương tác với nó, là robot chủ động mở miệng…
Hoắc Đào luôn nhìn chằm chằm vào robot, nhân lúc Thẩm Quả Quả không chú ý, tiến đến bên cạnh robot, bắt chước Thẩm Quả Quả: ‘Anh em.’
Robot đáp: ‘Cậu bị bệnh à?’
Thấy robot không thèm đếm xỉa đến mình, anh lặng lẽ rút lui.
Cười lắc đầu.
Khoảnh khắc robot nói cảm ơn, anh đột nhiên cảm thấy robot giống như con người.
Ý nghĩ này thật quá viển vông.
Nhưng có vẻ như mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Đúng lúc Thẩm Quả Quả chuẩn bị kết thúc công việc, một nhóm người nữa lại tràn vào lò mổ.
Càng trùng hợp hơn là, họ chính là chủ của con gà rừng… con phượng hoàng lần trước.
Nhìn thấy Thẩm Quả Quả xong, hắn phấn khích đến lạ, ném bỏ đồ đang cầm trong tay rồi chạy tới.
“Đầu bếp Quả Quả, không ngờ còn có thể gặp lại ngài!”
Vớ vẩn, ông đây có c.h.ế.t đâu mà.
Thẩm Quả Quả khẽ ho một tiếng, “Đừng, đừng gọi tôi là đầu bếp, gọi tôi là Quả Quả được rồi.”
Thấy Thẩm Quả Quả quen biết với đội trưởng, Hoắc Đào mới bỏ xuống sự đề phòng, lặng lẽ đứng sau Thẩm Quả Quả.
“Được được, Quả Quả, đã có cô ở đây, tôi sẽ không làm phiền Lý đầu bếp nữa, nhờ cô xem giúp tôi.”
Nói rồi hắn nghiêng người, để lộ thứ đang ở sau lưng mình.
Thẩm Quả Quả nghiêng đầu nhìn qua, đó là một cái cây rất cao lớn, đặt trong một chiếc thùng sắt, phần gốc còn quấn quanh một ít đất.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là một cây cà chua.
“Tôi…”
Ngẩng đầu nhìn cây cà chua cao ngang ngôi nhà, Thẩm Quả Quả chỉ biết ngỡ ngàng trước sự kỳ diệu của thiên nhiên.”
Nói thật, bây giờ cô rất tò mò về thế giới hoang tàn bên ngoài căn cứ.
Sau cuộc chiến tranh hạt nhân ba trăm năm trước, bên ngoài rốt cuộc đã trở nên như thế nào mà cây cà chua này lại to như vậy…
Trước đây cô tự trồng thì cây cao lắm cũng chỉ vượt quá chiều cao của cô một chút, còn bây giờ, trời ạ, nếu không phải cô đã hiểu nhiều biết rộng, chưa chắc cô đã nhận ra nó.
“Quả Quả à, cái này bọn tôi tìm thấy ở hoang nguyên, một mảng lớn gần như đã c.h.ế.t hết, chỉ còn lại cây này là còn xanh, nên chúng tôi mang về.”
“Cô xem có xử lý được không, thứ này lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy ở Thành Phong Thổ, nếu cô không biết… cũng bình thường thôi.”
Đội trưởng cũng là người thẳng tính, nói ra mới thấy có chút không ổn.
Thẩm Quả Quả không để ý đến mấy lời đó, đi quanh cây cà chua vài vòng.
Cô đưa tay nâng một nhánh cây gọn gàng. Đây là cuống trái còn lại sau khi cà chua đã được hái đi.
Điều này chứng minh rằng cây cà chua này có thể cho trái.
“Cô xem, có ăn được không?”
Ánh mắt của đội trưởng nhìn Thẩm Quả Quả đầy hy vọng.
“Không, tôi khuyên anh không nên ăn cái này.”
“Ahh? Không ăn được à?” Vẻ mặt đội trưởng đầy thất vọng.
Lần trước bán thịt phượng hoàng, hắn đã kiếm được một khoản, trong đội lại có người mới, không rõ tình huống cụ thể của Thẩm Quả Quả.
Hắn thì thầm nhỏ giọng, “Có khi cô ta hoàn toàn không biết, chẳng phải cây cỏ màu xanh đều có thể ăn được sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-21.html.]
Thẩm Quả Quả suýt chút nữa đã đảo mắt.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bụng anh còn tốt đấy chứ, còn biết ăn cây cỏ màu xanh.
Nhưng nghĩ lại thì cũng tha thứ cho người nói câu đó, dù sao thì đây cũng là thế giới hoang tàn, nền văn minh đã bị đứt đoạn rồi.
“Không phải là không ăn được, mà là giữ lại sẽ có tác dụng lớn hơn.”
“Anh tìm một chỗ để trồng nó, vùi gốc xuống đất, tốt nhất là dùng đất ở nơi anh phát hiện ra nó, mỗi tuần tưới nước một lần, chú ý không để đất bị vón cục, nếu không rễ cây sẽ bị thối.”
“Khi nào anh thấy nó ra hoa, nhớ thụ phấn nhân tạo cho nó, sau đó có thể chờ quả mọc ra.”
“Quả ban đầu là màu xanh, đợi đến khi chuyển sang màu đỏ thì có thể ăn… Ừm, nhưng mà tôi cũng không chắc màu sắc đó.”
“Nhưng quả đó mới thực sự có thể ăn được.”
Thẩm Quả Quả vẫn cẩn thận một chút, lỡ như màu của quả cà chua này cũng biến dị thì sao!
Hả?
Mỗi chữ đội trưởng đều nhận ra, nhưng ghép lại với nhau thì rốt cuộc là ý gì đây?
“Quả Quả à, cái gọi là thụ phấn nhân tạo là gì vậy?”
Thẩm Quả Quả: …
“À, ra hoa thì anh biết rồi chứ?”
“Biết.”
“Đợi đến khi nó ra hoa, anh lắc nhẹ bông hoa đó, nhớ lắc nhẹ thôi, nhưng tuyệt đối đừng làm rụng hoa,” thấy rõ sự nghèo nàn về kiến thức trồng trọt ở đây, Thẩm Quả Quả cố gắng giải thích rõ hơn.
“Ồ, vậy đợi nó ra hoa rồi tôi tìm cô, cô đến lắc giúp nhé.”
Đội trưởng nhìn Thẩm Quả Quả ánh mắt trông mong.
Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút rồi đồng ý, vì cô cũng muốn ăn cà chua.
“Được, được, Quả Quả, cho tôi địa chỉ nhà cô, khi nào nó ra hoa tôi sẽ mang cái này…
À đúng rồi, cái cây này gọi là gì?”
“Gọi là cây cà chua.”
“Ừm, khi nào nó ra hoa, tôi sẽ mang cây cà chua đến tìm cô.”
Lần này đội trưởng có thể chính thức xin địa chỉ, không giấu nổi nụ cười trên mặt.
Hắn hoàn toàn không để ý đến sắc mặt hơi tối đi của Hoắc Đào.
Thẩm Quả Quả nghiêng người nhìn Hoắc Đào, ngẩng cằm lên một chút.
“Anh cho đội trưởng địa chỉ nhà chúng ta đi.”
Khuôn mặt vừa rồi hơi tối tăm của Hoắc Đào ngay lập tức trở nên rạng rỡ, vì Thẩm Quả Quả đã nói ‘nhà chúng ta’.
Anh đẩy xe lăn tiến lên, giơ tay lên đưa địa chỉ nhà cho đội trưởng.
Đội trưởng kiên quyết muốn chuyển cho Thẩm Quả Quả 1000 tinh tệ, nhưng bị Thẩm Quả Quả từ chối.
“Thế này đi, cho tôi mượn cái xe này vài ngày nhé.”
Thẩm Quả Quả nhìn chiếc xe đẩy năng lượng mặt trời của đội trưởng mà cảm thấy thích thú.
Chiếc xe này gần bằng nửa kích thước của một giường đơn, giống như xe đẩy siêu thị ở kiếp trước, chỉ có điều được làm hoàn toàn bằng sắt và còn có một tấm pin mặt trời.
“Được, được, cô cứ tự nhiên dùng.”
Chiếc xe đẩy năng lượng mặt trời kiểu này, Thẩm Quả Quả đã thấy trong cửa hàng, giá khoảng 4000 tinh tệ một chiếc.
Cô hiện tại không thể mua nổi.
Vậy nên, mượn của đội trưởng dùng tạm là vừa.
Đội trưởng lại rất mong Thẩm Quả Quả cần gì, giờ anh đã có địa chỉ của cô, sẽ có nhiều cơ hội để liên lạc hơn.
Kết bạn với một đầu bếp như vậy, thật tuyệt vời.
Đội trưởng vui vẻ để lại chiếc xe đẩy năng lượng mặt trời, mang theo cây cà chua và các thành viên trong đội rời đi.
“Xuất sắc, bây giờ chúng ta có xe để sử dụng rồi!”
Thẩm Quả Quả vừa nãy còn lo lắng không biết mang vài chậu cây này về nhà thế nào, thì bỗng nhiên có người đưa cho cô chiếc gối.
Đừng nhìn Hoắc Đào không thể đi lại, nhưng sức mạnh cánh tay của anh vẫn còn, chỉ cần một mình anh cũng có thể bê được một chậu lớn đồ vật.
Anh trực tiếp đặt cả ba chậu lớn lên xe.
Nhìn vào thời gian trên vòng tay, “Còn thời gian, chúng ta về nhà một chuyến, rồi đi tìm chú Dương.”
Thẩm Quả Quả sắp xếp lịch trình.
Cùng lúc đó, trong phòng khách của Mã gia, đội trưởng Mã đang nhìn chằm chằm vào củ cải lùn một cách tức giận.
Trên bàn vẫn để con tằm đã chết.