Gả Cho Tàn Phế Binh Vương, Tôi Lật Ngược Tình Thế Nhờ Trồng Trọt - Chương 208.
Cập nhật lúc: 2024-11-19 10:30:21
Lượt xem: 56
Hai người đi đến một khoảng cách không xa không gần, Hoắc Đào kéo Thẩm Quả Quả, hơi dùng lực, nhảy lên một đống rác cao hơn.
Xào xạc!
Rác ở vị trí ban đầu đổ xuống một mảng lớn.
Rất nhanh, một con robot bước từng bước cơ học, đi vòng quanh đống rác, quan sát một lượt.
Thẩm Quả Quả nhìn kỹ, chính là con robot gác cổng của bãi rác, cô không thể nhận nhầm.
Robot gác cổng không thấy bóng dáng ai, liền quay người rời đi.
Cô và Hoắc Đào ngồi xổm xuống, nhìn xuống chân đồi.
Người đầu tiên nhận ra Wall-E, chính là Thẩm Quả Quả. Một chân to, một chân nhỏ, đặc điểm này thật sự quá dễ nhận.
Nó đang giơ tay, dùng một chiếc tua vít nhỏ để chuyên tâm m/ổ x/ẻ một con robot khác nằm trên mặt đất.
Bên cạnh nó là một nhóm robot cũ kỹ, r/á/c/h n/á/t, tầm khoảng bảy, tám con. Có cái còn phát ra ánh sáng đỏ, có cái đã hoàn toàn tắt ngúm.
Robot gác cổng đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ nhỏ lóe sáng.
[Tít tít, bánh đậu, bánh đậu.]
Wall-E quay cái đầu to, trả lời nó:
[Tít tít, đậu đậu cái rắm, chúng ta không có chương trình chủ động tấn công.]
[Tít tít, con người có ăn bánh chiên không?]
[Tít tít, con người không bị bệnh, bọn chúng đều được xử lý theo chương trình tiêu hủy bình thường. Né ra, chắn sáng rồi.]
(Đoạn này mình cũng kh hiểu lắm ạ -_- )
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là sự kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy một robot chính quy, ngoài Wall-E, nói những câu nằm ngoài thiết lập sẵn.
So với nó, Wall-E có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều.
Cô luôn nghĩ các robot khác cũng giống Wall-E, nhưng bây giờ xem ra, phiên bản của Wall-E rõ ràng cao cấp hơn hẳn.
Đúng là… chuẩn bị lên trời rồi!
Robot gác cổng quay người đi, không biết lục lọi ở đâu ra một chiếc hộp sắt, đặt xuống đất, bên trong là đủ loại linh kiện nhỏ của robot.
[Tít tít, anh Wall-E, đây là những thứ tôi đã thu thập được.]
Anh Wall-E…
Thẩm Quả Quả thật sự không biết nên gọi robot gác cổng là “c/h/e/c kẹp tử” hay “thối lục trà” nữa.
Wall-E nghịch hộp linh kiện một chút, nói:
Hạt Dẻ Rang Đường
[Tít tít, chẳng có cái nào dùng được.]
Lúc này, trong đám robot ngồi xổm, lập tức có một con đứng lên, bước đi cà giật rồi không do dự nằm xuống mặt đất.
Robot gác cổng chỉ vào nó, nói:
[Tít tít, dùng cái của nó đi, pin của nó không cứu được nữa rồi.]
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào tận mắt nhìn thấy Wall-E tháo linh kiện từ robot khác, lắp vào cho những con khác.
Thậm chí, khi không lắp vừa, nó còn tháo một con ốc vít từ chính chân mình ra…
Động tác ấy, khỏi nói cũng biết là quá thành thạo, rõ ràng không phải lần đầu làm chuyện này.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng không ngừng hồi tưởng về triết lý giáo dục của mình, rốt cuộc sai ở đâu.
Bản chất của thiên phú là đột biến gen.
Khi cô sửa chữa Wall-E, rõ ràng không làm gì cả, tại sao lại thành ra như thế này?
Không đúng, cô đã từng dẫn Wall-E đến chợ đen, chẳng lẽ là do Ngọc Nương Tử đã động tay chân gì?
Cũng không đúng, trước khi đến chợ đen, Wall-E đã có chút th/ô/ng minh rồi…
[Tít, mấy giờ rồi?]
Wall-E hỏi robot gác cổng, vì màn hình ở ng-ự-c nó chỉ để làm cảnh, nó không xem được thời gian.
Robot gác cổng cúi đầu nhìn ng-ự-c mình. Màn hình của nó cũng là một màu đen, hơn nữa còn có một vết nứt lớn trên đó.
[Tít, không biết.]
Wall-E ngẩng đầu nhìn trời. Trước khi trời sáng, nhất định phải về nhà.
Kết quả, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện ngay với hai đôi mắt to.
[Tít tít tít tít tít…]
Biểu cảm rối ren hiện rõ trên khuôn mặt máy móc của Wall-E, như thể CPU của nó sắp n/ổ tung.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào còn chưa kịp nghĩ xem có nên lộ diện hay không, và nếu lộ diện thì xử lý ra sao, đã bị phát hiện rồi.
Robot gác cổng cũng nhận ra hai người, xoay vòng hai lần tại chỗ, sau đó chạy nhanh ra cửa bãi rác, tiếp tục đóng vai robot gác cổng.
Thẩm Quả Quả: …
Hoắc Đào: …
Được lắm, giỏi lắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ga-cho-tan-phe-binh-vuong-toi-lat-nguoc-tinh-the-nho-trong-trot/chuong-208.html.]
Năm phút sau, Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ngồi trên một chiếc tủ sắt bị lật đổ.
Wall-E và robot gác cổng đứng trước mặt họ, cúi đầu ủ rũ.
Những robot khác giả c/h/e/c hoàn toàn.
Hoắc Đào không nói một lời, nhìn hai con robot trước mặt, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Quả Quả: Em xử lý đi.
Dạy dỗ trẻ con kiểu này, anh thật sự không có kinh nghiệm.
“Nói!”
Thẩm Quả Quả chỉ nói một chữ.
Wall-E chớp mắt nhỏ, không dám lên tiếng.
“Các em không biết nơi này là thế nào sao?”
“Nếu bị con người phát hiện, không chỉ các em bị tiêu hủy, mà toàn bộ robot trong thành phố này cũng sẽ bị hủy diệt.”
“Sao hả? Các em chán sống rồi sao?”
“Hay là các em đã có cách đối phó với con người rồi?”
“Trả lời!”
Mỗi câu của Thẩm Quả Quả càng lúc càng nghiêm khắc, đến câu cuối cùng, cả Wall-E và robot gác cổng đều run rẩy.
Với bộ vi xử lý hiện tại, chúng chưa bao giờ nghĩ tới số phận của toàn bộ robot trong thành.
Sự thật này quá sâu xa, quá đáng sợ.
Giây phút này, khi bị Thẩm Quả Quả vạch trần, trên khuôn mặt lớn của Wall-E lộ rõ sự hoảng sợ và bất lực.
[Tít tít tít… Chị, anh rể, em sai rồi.]
Thẩm Quả Quả âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May quá, vẫn biết nhận lỗi.
“Chị hỏi em, chuyện với mấy con robot kia là thế nào?”
“Nói thật, không được giấu giếm.”
[Tít, trận lụt đó đã loại bỏ những con robot này. Chúng bị chính phủ tuyên bố không thể sửa chữa, chẳng ai cần nữa, nên bị bỏ ở đây.]
[Em… em chỉ là thấy chúng đáng thương thôi.]
Hừ, em đã tiến hóa đến mức có cả lòng thương hại rồi cơ đấy!
Thẩm Quả Quả có suy nghĩ rất phức tạp về trí tuệ nhân tạo. Một mặt, cô cho rằng chúng là do con người phát triển, nên vẫn bị ràng buộc bởi các quy tắc.
Mặt khác, cô cũng hiểu rằng mọi chuyện đều có hai mặt. “Đê ngàn dặm sụp đổ vì hang kiến nhỏ” - những robot cũ n/á/t này liệu có trở thành tia lửa làm sụp đổ nhân loại hay không?
Đây là một câu hỏi quá phức tạp đối với cô.
“Phải làm sao đây?” Cô nhìn sang Hoắc Đào.
Hoắc Đào nắm lấy tay cô, không ngại bẩn, đưa lên môi h/ô/n khẽ.
“Em làm gì anh cũng ủng hộ.”
Ý anh là, chỉ cần anh còn thân phận chiến binh cấp cao, thì có thể bảo vệ cô muốn làm gì cũng được.
Robot gác cổng lần đầu tiên chứng kiến hành động như vậy, tỏ vẻ khó hiểu.
Nó nghiêng đầu to lớn nhìn về phía Wall-E, ánh mắt hạ xuống bàn tay cơ khí của Wall-E.
Wall-E cảnh giác nhìn nó.
“Wall-E, chị hỏi em, em vốn là cựu công chức của chính phủ, ngươi biết rằng dù có sửa chúng lại, chúng cũng không có danh phận chứ?”
[tít, biết.]
“Vậy em định giải quyết vấn đề này thế nào? Để chúng mãi ở bãi rác sao?”
[tít… không biết.]
“Nếu em không thể kiểm soát chúng, mà chúng ra khỏi bãi rác, em biết điều gì sẽ xảy ra không?”
Giọng điệu của Thẩm Quả Quả càng lúc càng nhẹ nhàng, nhưng Wall-E nghe thấy mà cảm giác như pin trong c/ơ t/h/ể sắp cạn kiệt.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Bộ xử lý của nó không thể suy nghĩ thêm được nữa.
Lúc này, nó chỉ có thể hành động theo bản năng.
Nó tiến lên một bước, bắt chước hành động của Hoắc Đào, nắm lấy tay Thẩm Quả Quả.
Hoắc Đào lập tức trợn to mắt.
Em dám h/ô/n thử xem!!!!!! Đầu em sẽ bị bẻ rời đấy!!!!!!
Wall-E cúi đầu nhìn cái màn hình vô dụng của mình, giáng một cú đ.ấ.m làm nó vỡ tan.
“Em đang làm gì vậy?”
Thẩm Quả Quả bật dậy ngay lập tức.
Đây là muốn tự hành hạ mình để cầu sự t/h/ư//ơ/n/g hại sao? Cô càng giận hơn.
Wall-E rút ra từ c/ơ t/h/ể một sợi dây điện, đầu dây có một cổng màu đen. Thẩm Quả Quả nhận ra, đó là dây kết nối với màn hình của nó.
Cũng chính là cổng giao tiếp của tất cả các robot.
Các robot giao tiếp với vòng tay của con người đều th/ô/ng qua cổng này để truyền dữ liệu.